BỐ CON CÁ GAI - Trang 24

Những đứa trẻ đang cười khúc khích vì câu chuyện Sa Tăng liền

nhanh chóng làm bộ chắp hai tay lại. Tất nhiên là tôi cũng thế.

Nếu như có cuộc thi xem ai là người cầu nguyện trong thời gian lâu

nhất thì chắc chắn mục sư sẽ giành giải nhất cho mà xem. Nhưng riêng
hôm nay, dù cho buổi cầu nguyện của mục sư có kéo dài đến mấy
ngày đi chăng nữa thì tôi cũng không thấy phiền lòng chút nào. Bởi vì
tôi có thể thỏa thích ngắm nhìn chiếc kẹp tóc màu vàng của Eun Mi
mà không bị ai phát hiện. Dù biết khi cầu nguyện mà mở mắt là không
tốt, nhưng chắc rằng Chúa sẽ hiểu cho tôi thôi.

“... Xin Chúa hãy nhớ tới Daum của chúng con, đứa con trai mà

Người yêu thương. Xin Người hãy ban ánh sáng chữa lành bệnh của
Daum, làm cho Daum khỏe mạnh trở lại, và ban ân huệ cho chúng con
để niềm hy vọng sẽ quay trở lại bên chúng con vào một ngày gần nhất.
Nhân danh Cha, Con và Thánh thần. Amen.”

Ngay sau khi buổi cầu nguyện kết thúc, mục sư và các bạn tôi chuẩn

bị ra về. Tuy thật tiếc nuối nhưng tôi không thể quá tham lam được. Vì
các bạn còn phải đi học thêm và cũng phải làm bài tập nữa.

Các bạn lần lượt chào tạm biệt tôi, và cuối cùng là đến lượt Eun Mi.

Eun Mi đặt một cuốn sách lên giường tôi, rồi nói:

“Chào cậu nhé.”
Kẹp tóc hoa hướng dương màu vàng rực của Eun Mi mới đẹp làm

sao. Tôi đã rất muốn nói điều đó với bạn ấy. Nhưng rốt cuộc tôi lại
chẳng nói được lời nào, cứ như một tên ngốc vậy.

Dù sao thì bây giờ tâm trạng của tôi cũng thật tuyệt vời. Tôi cầm

cuốn sách lên khoe với bố.

“Con được tặng quà này, bố ơi.”
“Alice ở xứ sở thần tiên. Cuốn sách này con đã đọc rồi đúng

không?”

Đúng thế. Cuốn sách này tôi đã đọc rồi và cũng không có nội dung

gì đặc biệt thú vị cả. Nhưng tôi nghĩ là tôi sẽ đọc lại lần nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.