BỐ CON CÁ GAI - Trang 247

“Bác sĩ trưởng khoa đã nói với bố thế ạ?”
Bố gật đầu. Tôi vội hỏi:
“Bác sĩ có nói gì khác nữa không bố?”
“Không, bác sĩ chỉ nói thế thôi.”
Phù, tôi yên tâm rồi. Vì tôi cứ tưởng bác sĩ trưởng khoa đã thất hứa

với tôi cơ. Sau này có tin gì vui muốn kể thì tôi phải nói ra ngay mới
được.

“Bác sĩ trưởng khoa gọi điện thoại cho chị người Nhật Bản bố ạ, và

chị ấy bảo từ một tháng trước đã không hề động đến một chút thịt nào,
chỉ ăn mỗi hoa quả và rau xanh thôi, để có thể tặng con tủy thật sạch
và khỏe đấy.”

“Thật sao?”
“Bác sĩ trưởng khoa đã bảo rằng tủy phải sạch thì mới có thể lớn

nhanh trong người con mà.”

Bố nắm chặt lấy tay tôi và đưa lên đưa xuống như thể bắt tay.
“Đúng là một tin vui. Chắc bố phải làm thêm một chén mới được.”
Bố đang vô cùng vui mừng. Đúng như tôi đoán. Mỗi khi nhìn dáng

vẻ vui mừng của bố là tôi lại thấy có thêm sức mạnh. Cơn đau cũng
như hoàn toàn bay biến. Có lẽ giữa tôi và bố có một sợi dây liên kết vô
hình nào đó. Bố mà vui thì tôi cũng vui, còn tôi buồn thì bố cũng buồn
theo.

“Daum đang được điều trị tốt, đến cả chị người Nhật Bản cũng cố

gắng vì Daum... Sau này bố sẽ không phải lo lắng nữa rồi.”

Bố mở rộng chăn ra rồi đắp lên đến tận cổ cho tôi. Sau đó bố kéo

giường phụ ở dưới gầm giường ra. Tôi xoay người nhìn chăm chú vào
bố đang nằm trên chiếc giường phụ.

Giá như ngày nào cũng như hôm nay thì tốt biết bao. Nghe nói là

chỉ cần nhận tủy sống của chị người Nhật Bản thì bệnh của tôi sẽ
không tái phát nữa. Nếu vậy thì bố sẽ không phải lo lắng gì nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.