BỐ CON CÁ GAI - Trang 286

“Với cơ thể như vậy, thật tôi còn không thể đoán nổi anh sẽ chăm

sóc cho đứa trẻ như thế nào nữa. Anh vô cùng đau đớn đúng không?”

Anh chỉ cười. Mỗi khi cơn đau dồn đến thì anh lại nghiến răng ngồi

sụp xuống. Dù sao thì anh cũng phải cố chịu cho đến giây phút đứa trẻ
theo mẹ sang Pháp.

“Để cứu sống đứa trẻ, anh đã làm tất cả mọi việc, thời điểm khó

khăn nhất đã qua và bây giờ gần như có thể an tâm được rồi... Vậy mà
sao anh lại bỏ bê việc chăm sóc sức khỏe cho bản thân mình như thế?”

“Với đứa trẻ thì đương nhiên rồi, nhưng với mẹ nó, xin bác sĩ cũng

giữ bí mật giúp tôi.”

Sau khi nghe đi nghe lại lời hứa từ trưởng khoa Min, anh mới yên

tâm rời khỏi văn phòng. Anh nghe thấy giọng của trưởng khoa Min
vọng lại từ phía sau.

“Nếu khó chịu đựng quá thì anh hãy đến đây. Tôi sẽ cho anh moóc-

phin.”

Cái chết, bản thân việc đó không làm anh sợ hãi. Nhưng việc phải

bỏ lại đứa con giữa thế giới mênh mông này làm anh sợ đến đau nhói
trong tim. Và ngay đến cả lý do ly biệt cũng không thể nói với con,
điều này càng làm anh thấy đau đớn và tội nghiệp cho nó.

Giờ đây, điều duy nhất anh có thể làm, đó là mong đứa trẻ sẽ không

suy sụp khi mất đi điểm tựa tinh thần mà thôi. Anh chỉ mong sao nó
quên đi sự tồn tại của người bố là anh mà sống tiếp như vết thương lên
da non rồi lành hẳn. Hy vọng rằng người vợ sẽ giúp anh lấp đầy
khoảng trống trong trái tim của đứa trẻ...

Ngay trước khi về nước, vợ anh đã nói:
“Daum sẽ sống với tôi mãi mãi. Vậy thì anh còn định làm cho nó

vương vấn, quyến luyến anh đến khi nào nữa? Anh thử nghĩ mà xem.
Điều đó có lợi gì cho nó cơ chứ? Dù sao thì anh đã giao phó nó cho
tôi, vậy thì chẳng phải anh nên kết thúc một cách rõ ràng hay sao?”

“Em muốn anh làm gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.