1
“N
gày hôm nay mà bạn vừa trải qua thật vô ích, là ngày mai mà
một ai đó đã chết dần vào ngày hôm qua từng khát khao muốn được
sống.”
Đó là dòng chữ viết bằng mực đen ở trên bức tường cạnh giường
đứa trẻ.
Không biết là ai đã viết. Cũng không biết nó đã ở đó từ khi nào. Và
cũng không thể biết bao nhiêu bệnh nhân nằm trên chiếc giường này
đã ngước nhìn lên dòng chữ ấy.
Vào ngày nhập viện trở lại, đứa trẻ đã hỏi:
“Bố ơi, câu này có nghĩa là gì thế ạ?”
Anh đã không thể giải thích được một cách rõ ràng cho đứa trẻ. À
không, anh đã lảng sang chuyện khác. Khi ấy anh chỉ nghĩ có lẽ người
nào đó đã viết dòng chữ ấy lên tường và quyết tâm rằng ngày hôm nay
sẽ không sống một cuộc sống vô nghĩa. Nhưng rồi anh suy nghĩ lại.
Liệu rằng người đó giờ còn nhớ đến lời hứa này, hay là đã sớm trở
thành người của ngày hôm qua rồi.
Cái chết, sự ly biệt với thế giới này.
Thời khắc cái chết ập tới cũng giống như ai đó bất thình lình mở
cửa rồi đi ra ngoài. Những cái chết mà anh biết đều như vậy. Vụ bắn
nhầm mà anh từng chứng kiến khi ở trong quân ngũ, hai vụ tai nạn
giao thông, và cả cái chết của bố một người bạn đã chiến đấu với bệnh
ung thư phổi trong một thời gian dài, cũng đều xảy ra chỉ trong một
khoảnh khắc.