BỐ CON CÁ GAI - Trang 54

Anh hoàn toàn không tin về sự tồn tại của một thế giới bên kia sau

cái chết. Nhưng đứa trẻ thì khác.

“Nếu mà bố đi nhà thờ thì thật tốt.”
Rồi đứa trẻ lại nói bằng một vẻ mặt đầy lo lắng.
“Nếu mà không tin vào Chúa Jesus thì không thể lên thiên đường

được. Tất cả mọi người đều sẽ chết mà. Nếu sau khi chết không gặp
được con nữa bố cũng sẽ không sao chứ ạ?”

Việc đứa trẻ mang trong mình một niềm tin vào thế giới bên kia có

lẽ lại là một điều may mắn. Vì niềm tin ấy sẽ làm dịu đi nỗi đau hiện
tại cho đứa trẻ, và ít nhiều cũng giúp giảm bớt nỗi lo âu về sự ly biệt
với thế gian này.

Đứa trẻ bắt đầu đi nhà thờ kể từ lần đầu tiên nó được chẩn đoán

khỏi bệnh hoàn toàn. Có lẽ vì chịu ảnh hưởng từ Yeong Jae, cô bé
từng ở cùng nó trong phòng bệnh dành cho hai người suốt ba tháng.

Anh chuyển ánh mắt từ trên tường xuống đứa trẻ.
Phải gần sáng đứa trẻ mới thiếp đi được một lúc. Cơn đau hành hạ

nó suốt đêm. Đêm qua nó sốt cao gần bốn mươi độ, khó thở và nôn
không biết bao nhiêu lần. Những lúc như thế, anh lại xem xét những
thứ mà đứa trẻ nôn ra. Nếu như thuốc kháng ung thư cứ thế bị nôn ra
hết, thì anh lại cho đứa trẻ uống lại từng vốc thuốc.

Hai mươi hai viên thuốc. Anh nhủ thầm trong lòng rằng chỉ cần đứa

trẻ có thể sống được bằng con số ấy, không hơn cũng không kém, chỉ
cần đứa trẻ có thể trở thành một thanh niên hai mươi hai tuổi thì anh
không còn mong ước gì hơn.

Uống một ngụm nước rồi lại nuốt một viên thuốc chống ung thư...

Phải mất tới ba mươi phút đứa trẻ mới khó khăn uống được hết số
thuốc ấy, vậy mà khoảng mười phút sau đã không chịu nổi lại nôn ra
hết.

Đứa trẻ rùng mình. Nó năn nỉ anh, rằng chỉ cần không phải uống

thuốc nữa thì sẽ không sao cả. Anh đành phải tỏ ra lạnh lùng, cắn răng
lặp đi lặp lại chuỗi hành động giống nhau. Dù chính bản thân cũng mơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.