BỐ CON CÁ GAI - Trang 70

Cô tháo chiếc kẹp tóc ra và đặt lại vào chỗ cũ. Rồi cô nhìn vào đồng

hồ đeo tay và thở dài. Cô đang đợi bố. Lúc nào cô cũng lấy tôi làm cái
cớ để đến gặp bố mà.

Mấy ngày hôm nay bố cứ đi ra ngoài suốt. Không biết có việc gì mà

bố bận như thế cơ chứ, bố ra ngoài từ sáng sớm rồi đến tận khi trời tối
mới quay trở về. Giờ đã hai tiếng đồng hồ trôi qua rồi nên dù sao tôi
cũng phải nói với cô.

“Bố cháu đến tối mới quay về cơ ạ.”
“Không, bố cháu nói là bây giờ đang trên đường về rồi.”
“Sao cô biết ạ?”
“Cô vừa nói chuyện điện thoại với bố cháu cách đây một lúc mà.”
Bố gọi điện thoại về phòng bệnh trước khi cô đến đây mà. Lúc đó

bố đã nói với tôi rồi mà. Bố không biết có phải về muộn không nữa.

Tôi biết là người lớn hay nói dối lắm. Nhưng mà không có người

lớn nào lại nói dối dễ bị lộ như cô. Bởi vì người lớn là những cao thủ
đầy mưu mẹo, và để biết được những mưu mẹo ấy thì phải mất chút
thời gian đấy.

Tôi nhìn cô trân trân. Cô mỉm cười rồi nói:
“Chắc là cháu không tin cô đúng không? Vậy cháu thử gọi điện

thoại di động cho bố đi?”

“Điện thoại di động ạ?”
Cô đọc cho tôi rành rọt từng số từng số một. Nhưng mà tôi không

thể nào nhét nổi cho dù chỉ là một con số vào đầu. À không, là tôi
không muốn nhớ chứ.

Tôi nằm quay mặt vào tường. Đột nhiên tôi có ý nghĩ tôi không phải

là con trai của bố. Tôi tức giận đến nỗi đầu như muốn vỡ tung ra ấy.

Lúc nào tôi cũng chỉ nghĩ về Eun Mi một chút thôi. Dù tôi muốn

nghĩ đến Eun Mi cả ngày, vả lại nghĩ gì là tự do của tôi, và cũng không
phải là việc khó khăn gì, nhưng rõ ràng nó sẽ làm tôi thấy có lỗi với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.