Hừm, âm thanh như thể bong bóng nước bị vỡ vụt ra từ miệng anh.
Và anh cười méo xệch. Rốt cuộc đã đến tình cảnh này rồi, chẳng lẽ
còn làm nhặng lên sao.
Nhưng nếu nói việc cấy ghép tủy đã không thể thực hiện được thì
liệu rằng còn hy vọng nào, hay khả năng nào nữa không. Chẳng phải
chính nhờ niềm tin có thể cứu sống được đứa trẻ mà anh đã miệt mài
gắng gượng đến tận giờ này hay sao. Vậy mà giờ người ta lại nói với
anh mọi chuyện đã kết thúc...
“Tôi có thể nhờ họ hàng thực hiện xét nghiệm. Tuy không phải anh
em, nhưng dù sao cũng cùng một dòng máu nên chẳng phải tỷ lệ đồng
nhất sẽ cao hay sao?”
Anh không có họ hàng thân thích nào cả. Nhưng đằng nhà vợ thì có
khá nhiều họ hàng. Việc gặp gỡ họ, giải thích tình trạng của đứa trẻ rồi
nhờ họ đi xét nghiệm, quả là một việc khốn khổ, nhưng anh không thể
vội nản lòng lùi bước như thế được.
Trưởng khoa Min lắc đầu. Ông nói rằng nếu không phải là anh chị
em ruột thì khả năng đồng nhất gần như bằng không. Vậy ý ông chẳng
phải bảo anh đừng tốn công vô ích hay sao.
“Vậy giờ phải làm thế nào ạ?”
“Phải điều trị tiếp thôi.”
“Bác sĩ nói là vẫn tiếp tục điều trị dù không có hy vọng gì ư? Dù có
điều trị thì rồi cũng sẽ chết, nhưng ngay cả thế vẫn cứ phải tiếp tục
cuộc điều trị chống ung thư kinh khủng ấy cho đến lúc chết ư? Ghép
tủy chẳng phải là phương án sau cùng ư?”
Anh nhìn trưởng khoa Min giận dữ, còn trưởng khoa Min thì tháo
kính ra để né tránh ánh nhìn của anh.
“Tốt thôi. Vậy hãy tiếp tục điều trị theo cách trước đây đi. Vậy đứa
trẻ sẽ sống được bao lâu nữa? Sáu tháng? Một năm?”
“…”