BỐ CON CÁ GAI - Trang 82

“Tất cả những kẻ bước vào đây hãy từ bỏ hy vọng.”
Đó là lời đề trên cánh cửa địa ngục trong Thần khúc của Dante.

Đúng thế. Nơi mà niềm hy vọng không hề tồn tại chính là địa ngục.
Địa ngục cũng hiện hữu ở ngay trong anh. Cùng với đầy rẫy xấu hổ và
phẫn nộ. Dù thế thì anh vẫn đành phải dõi theo cuộc điều trị không có
chút hy vọng này.

“Được rồi, bố ạ. Con buồn ngủ quá rồi.”
Anh ngừng xoa bóp đầu gối cho đứa trẻ rồi kéo chăn đến tận cằm

cho nó. Đứa trẻ thò tay ra khỏi chăn, nắm vào dái tai anh rồi hỏi:

“Bố ơi! Điều trị nốt lần này nữa thôi là con được xuất viện nhỉ?”
Trước khi bước vào đợt điều trị cuối cùng, anh đã hứa sẽ cho đứa

trẻ xuất viện. Vì không có cách nào khác, anh chỉ mong sao nhờ niềm
hy vọng được xuất viện, đứa trẻ có thể chịu đựng được cuộc điều trị
khủng khiếp này. Và thế là đứa trẻ cứ hỏi đi hỏi lại điều này. Như thể
đây là hy vọng duy nhất mà đứa trẻ cho phép bản thân được nghĩ tới,
nên nó nhất định phải hỏi đi hỏi lại cho chắc.

“Nếu bệnh lại tái phát nữa thì sao ạ?”
“Bây giờ sẽ không tái phát nữa đâu.”
“Xuất viện rồi thì sẽ không phải đến bệnh viện nữa chứ ạ?”
“Không, con sẽ không phải đến bệnh viện nữa.”
Anh gật đầu quả quyết. Đó là sự thật. Nhưng điều đang chờ đợi đứa

trẻ không phải là được điều trị khỏi hoàn toàn mà chính là cái chết.
Không còn cách nào khác ngoài việc chờ đợi cho đến khi cái chết đột
ngột gõ cửa.

“Con cảm ơn bố ạ.”
Đứa trẻ thơm lên má anh.
“Con đã đau đớn như thế mà lại chết thì có vẻ uất ức lắm mà bố nhỉ.

Đúng không bố?”

Lâu lắm rồi mới lại thấy nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt đứa trẻ

như vậy. Đứa trẻ nhoẻn miệng cười ngây thơ với một đôi môi khô nẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.