BỐ CON CÁ GAI - Trang 83

trắng bệch và khuôn mặt phù nề vì tích nước. Đứa trẻ nhắm mắt lại,
trên môi vẫn nở nụ cười.

Anh vuốt ve cái đầu bóng loáng của đứa trẻ thêm một lần nữa rồi đi

vào nhà vệ sinh. Anh chốt cửa, mở vòi nước rồi nhìn lên chiếc gương
lấm tấm vết ố và khóc.

Đứa trẻ đã từng nói rằng nếu như được chết thì tốt biết mấy. Ấy là

lúc niềm hy vọng vẫn đang còn le lói như ánh đèn hải đăng giữa mịt
mùng biển khơi. Anh đã tin rằng nhờ ngọn đèn hải đăng mà những con
tàu có thể biết được đường đi, vượt qua mọi sóng gió bão bùng ngoài
biển cả và chạm tới đất liền một cách bình an vô sự.

Giờ đây thì tất cả chỉ còn là một biển u ám và tuyệt vọng. Nhưng dù

muộn màng thì đứa trẻ vẫn đang cố gắng sống. Điều đó thật đáng uất
ức. Uất ức và giận dữ, anh mở vòi mạnh hết cỡ để mặc cho nước xả
rồi khóc nấc lên.

Khi anh ra khỏi nhà vệ sinh thì đứa trẻ đã ngủ.
Anh ngồi lên mép giường, thả chân xuống rồi với lấy tờ báo. Trên

trang nhất tờ báo có một bài viết nói rằng với chính sách lãi suất thấp,
toàn bộ tiền trong thành phố đều dồn về các công ty chứng khoán.
Nhưng bên cạnh là một bài báo cho biết tỷ lệ thất nghiệp ngược lại
còn gia tăng so với tháng trước.

Đang thờ ơ lật giở từng trang báo thì đột nhiên ánh mắt anh dừng lại

ở một bài viết. Trong khoảnh khắc, có thứ gì đó xoáy sâu vào trong
mắt anh. Anh từ từ lật lại trang trước, bỗng một cơn đau dữ dội bóp
nghẹt lấy anh như một mũi khoan đá găm vào lồng ngực.

Ở mục chia sẻ văn hóa, đập vào mắt anh là mục tin vắn thông báo

thời gian của một cuộc triển lãm và một bức ảnh.

Đó là vợ cũ của anh. Trong bức ảnh nhỏ, người vợ đang nhìn về

phía anh và cười. À không, cô đang nhìn cả thế gian, cười thật tươi
như một bông hoa bìm bìm biếc ngậm sương sớm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.