BỐ CON CÁ GAI - Trang 90

Anh cầm trên tay chiếc áo khoác của đứa trẻ. Đó là chiếc áo mà

mùa đông năm ngoái, sau khi được bác sĩ chẩn đoán đã chữa khỏi
hoàn toàn, anh đã dẫn đứa trẻ đến trung tâm thương mại và chi ra số
tiền bằng một bộ âu phục cao cấp để mua với một tâm trạng như thể
được thoát ra khỏi đường hầm tuyệt vọng. Tuy rộng lùng thùng nhưng
chiếc áo khoác rất hợp với đứa trẻ, và rõ ràng là nó không thể không
thích được.

Không biết liệu cái ngày mà đứa trẻ được mặc lại chiếc áo khoác

này có đến hay không? Chỉ còn mấy tháng nữa thôi là tới mùa đông
mà cứ ngỡ xa xôi hơn cả nghìn năm vậy. Nhưng anh cũng không thể
cho chiếc áo vào túi rác được. Bắt đầu từ chiếc áo khoác, anh sắp xếp
quần áo mùa đông của đứa trẻ vào trong thùng, không bỏ sót thứ nào.
Anh chỉ bỏ hết quần áo mùa đông của mình đi.

Sau khi anh sắp xếp xong thì chỉ còn lại ba cái thùng. Nếu như

những thứ khiến ta lưu luyến trên thế gian này đều có thể sắp xếp
được một cách đơn giản như thế thì có lẽ cái chết cũng không phải là
điều quá khó khăn.

Hai thùng chứa đầy quần áo của đứa trẻ, sách truyện và đồ chơi.

Còn lại một thùng nữa nhưng cũng không phải của anh. Đó là quần áo
của người vợ mà sau khoảng ba bốn lần chuyển nhà anh vẫn không thể
nào bỏ đi được, và lần này anh định sẽ mang trả lại cho chủ nhân của
nó.

Việc phải đối diện với người vợ, nếu có thể thì anh muốn tránh bằng

được. Đó là quyền lợi chính đáng của anh. Như người ta nói rằng cho
dù vết thương có sâu đến mấy thì năm tháng qua đi cũng sẽ lên da
non. Nếu khuôn mặt ấy bây giờ anh đã chôn chặt trong trái tim, thì cho
đến tận giây phút cuối cùng anh cũng có thể như vậy. Cái thời nhớ
nhung, luyến tiếc và mong mỏi ngày xưa đã qua rồi. Nhưng sau khi
biết người vợ đã quay trở về, một lần nữa anh lại như con thuyền chao
đảo giữa biển khơi trong cơn sóng gió.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.