Suối nguồn của tình yêu đã cạn kiệt, ngọn lửa của tình yêu cũng đã tàn
lụi. Cho dù người chồng vẫn yêu thương người vợ, hay cho dù anh đã
cố gắng hết sức trong vai trò người chồng đi chăng nữa... thì dường
như khi ấy ánh mắt người vợ đã hướng về một phương trời khác rồi.
Ly hôn, anh đã sớm có dự cảm rằng đây là việc không thể tránh
khỏi.
Lỗi tại ai? Tại người vợ đã có người khác? Hay tại anh đã không thể
mang lại cho cô những gì mà một người đàn ông cần phải làm được?
Bản thân anh, là người gây hại, hay là người bị hại? Còn người vợ thì
sao...
Ôi chao, điều đó thì nghĩa lý gì cơ chứ.
Tôi đã có người khác. Vì thế chúng ta ly hôn thôi. Người vợ đã nói
thật đơn giản. Có lẽ điều đó một phần cũng là nghĩ cho đối phương. Ít
nhiều thì có vẻ như nó đã giúp anh thoát khỏi những phán đoán hay
suy diễn không cần thiết.
Dù thế nhưng anh đã không chấp nhận ly hôn. Anh không muốn để
mất người vợ. Không muốn làm đổ vỡ tổ ấm mang tên gia đình. Anh
không muốn phủ nhận hết những tháng ngày trong suốt sáu năm
chung sống, cùng với người vợ xây dựng nên một gia đình. Hơn nữa
họ còn có đứa trẻ. Việc ly hôn của bố mẹ sẽ trở thành vết thương lòng,
đeo bám đứa trẻ suốt cả cuộc đời.
Người vợ lập tức phản đối.
“Tôi đã nói rồi, đây là việc tôi suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết
định.”
“Nếu vậy chẳng phải em cũng cần cho anh thời gian để suy nghĩ và
quyết định hay sao.”
Người vợ trở về nhà bố mẹ đẻ, bắt đầu việc ly thân một cách tự
nhiên, rồi nhanh chóng sang Pháp. Cùng với vị họa sĩ khá nổi tiếng
vốn là thầy dạy cô ở trường đại học. Sau đó anh không nhận được bất
kỳ tin tức, hay một tín hiệu gì từ cô. Biết đâu đó cũng chính là vì cô
muốn cho anh thời gian như anh đã yêu cầu.