BỐ CON CÁ GAI - Trang 95

Shakespeare đã nói. Rằng hôn nhân là đứng từ bên ngoài nhìn vào

bên trong cánh cửa nhưng thực chất bên trong cánh cửa chẳng có gì
cả.

Anh từng hối hận vì đã kết hôn. Nhưng không phải hối hận vì đã

chọn người vợ làm bạn đời. Mà chỉ gần giống với tâm tư của một
người hành hương mỏi mệt trong giây lát ngoái nhìn lại phía sau, và
cũng là mâu thuẫn mang tính định mệnh của bất cứ người làm chủ gia
đình nào, phải chịu trách nhiệm đối với gia đình của mình.

Sau sinh nhật ba tuổi của đứa trẻ thì người vợ tiếp tục học tiếp cao

học. Và cô vùi đầu vào vẽ tranh như thể giải tỏa cơn khát suốt mấy
năm qua. Phòng đọc của anh trở thành phòng vẽ của cô, và cô cũng
thường xuyên thức đêm làm việc trong xưởng vẽ của bạn. Khoảng thời
gian đó cô bắt đầu qua lại nhà bố mẹ đẻ.

Những ngày mà cô đưa đứa trẻ đến nhà trẻ trước khi đi làm và đón

nó về sau khi tan làm ngày càng trở nên hiếm hoi. Đứa trẻ cũng trở
nên lầm lì hơn, và nó đã quen dần với việc chơi một mình. Một ngày
nọ đứa trẻ tiến về phía anh, xoa lưng anh rồi quay đi không nói một
lời.

“Hình như Daum có điều gì muốn nói với bố đúng không?”
Đứa trẻ cười rồi lắc đầu. Hình như đứa trẻ muốn xác nhận sự thật là

nó có bố nó bên cạnh, bằng việc xoa nhẹ lên lưng bố nó một lần như
thế. Đó là lần đầu tiên hai vợ chồng anh cãi nhau. Vì anh có cảm giác
đứa trẻ đang trải qua quãng thời gian niên thiếu khó khăn mà anh từng
phải chịu đựng.

Đó là đêm người vợ trở về từ chuyến đi vẽ phác thảo năm ngày bốn

đêm ở núi Seorak.

Anh đưa cốc nước cà chua cho người vợ, khi ấy vừa tắm xong và

ngồi bên bàn ăn. Người vợ uống một hơi hết cốc nước, nhìn chằm
chằm hồi lâu vào cái cốc thủy tinh còn dính một chút cặn cà chua rồi
mở lời.

“Tôi đã nghĩ rồi, có lẽ chúng ta nên chia tay thì hơn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.