4
A
nh đã cắt tóc, tắm rửa, đeo cà vạt, và còn chuẩn bị cả lẵng hoa
nữa.
Giờ chỉ cần băng qua đường rồi tiến vào phòng tranh, người vợ sẽ ở
đó, tất cả những gì anh cần làm tiếp theo là mỉm cười, thế là đủ rồi.
Một việc hết sức đơn giản. Giống như tình cờ gặp lại người bạn cũ lâu
ngày không gặp mà thôi. Thế nhưng anh đứng sững ở đó, phơi mình ra
dưới ánh nắng gay gắt giữa trưa, liên tục đưa tay lau mồ hôi ướt đẫm
trên trán.
Thật là một ngày nóng khủng khiếp. Đến làn gió thổi qua cũng hầm
hập như thể thoát ra từ một cái nồi đang sùng sục sôi.
Anh thở hắt ra một hơi thật dài rồi cất bước. Từ lúc băng qua đường
cho đến tận khi đến trước cửa phòng tranh, anh cứ nhai đi nhai lại câu
nói trong lòng. Hãy chấp nhận khoảng cách với người vợ. Hãy chỉ
nghĩ đến quyền được gặp mẹ của đứa trẻ.
Anh đẩy tấm cửa kính có dán tấm poster với dòng chữ “Triển lãm
tranh của Ha Ae Ri”. Một cô gái tầm đôi mươi mặc hanbok đứng dậy
chống hai tay xuống bàn tiếp đón.
Không có người vợ ở đó. Ngoài cô gái nọ thì anh không nhìn thấy
bất cứ ai. Trong căn phòng triển lãm rộng khoảng hơn 50 pyeong văng
vẳng bản nhạc Bức tranh trong buổi triển lãm của Mussorgsky, như
chiếc lá úa rơi trên dòng suối.
Đó đã là ngày thứ ba của buổi triển lãm, hơn nữa lúc này lại là giữa
trưa vô cùng nóng nực. Vào ngày như thế này thì dù có là con kiến
chăm chỉ cần cù đến mấy chắc chắn cũng sẽ ngồi vắt chân sâu trong