mươi phần trăm và rồi...đây nè! Thèm hông? Hổng thèm đâu! Nhưng mà
nuốt nước miếng ừng ực! Vậy thì, mát-x-cỡ gì! Xin quí ông anh vào các
phòng bên để các em đây phục vụ tới bến. Bảo đảm không “Ơ!” không lấy
tiền! Sau đó trút bỏ họ trở lại về xe của họ. Một ngón diệu thủ khiến tiền từ
túi người ta nhảy sang túi bạn mà thiên hạ vẫn ra về thơ thới hân hoan!”
Gia đình Stracci có những casinos bí mật khổng lồ nơi vùng Hàng Vách
Đá Ven Sông ở Jersey ( Jersey Palisades) nhưng theo chỗ Geraci biết,
không có gia đình nào ở New York có được những du thuyền đánh bạc cỡ
này. Có lẽ chàng cũng để tâm nghiên cứu việc phát triển một vài chiếc loại
này, một khi nền hòa bình tương đối bền vững và những vụ dầu sôi lửa
bỏng nguội dần. Sau đó sẽ tiến hành kế hoạch mở rộng lãnh địa ở Las
Vegas, ở La Habana.
Ông ta đẩy Geraci vào một phòng ẩm ướt nhớp nháp và kéo cửa mở ra
đến một thang máy kiểu cổ lỗ sĩ.
“Hãy buông lõng nào, chú bé,” Narducci nói.” Có ai định giết chú bé ở
đây đâu nào?”
“ Tôi chẳng buông lõng được nữa,” Geraci nói. “ Tôi sẽ cần bác đẩy tôi
vào và đọc cho tôi nghe một câu chuyện”.
Họ đi vào. Narducci mĩm cười và ấn nút thang máy. Ông đã nói đúng.
Geraci đã học được điều đó: thang máy là những cái bẫy chết người.
“ Thay đổi đề tài,” Narducci nói, “ Ta có điều muốn hỏi. Làm thế nào
mà một tên quê mùa to xác như chú lại học hết trường luật?”
“ Tôi quen biết một số người.” Anh đã theo đuổi việc học hoàn toàn tự
lực, lớp đêm.Anh còn vài lớp phải theo. Nhưng Nick Geraci biết những câu
trả lời đúng cho mọi việc. “ Tôi có bạn bè”.