BỐ GIÀ TRỞ LẠI - Trang 168

Dĩ nhiên chàng là loại người mà một biểu tương nhỏ cũng đủ mang trọn

ý nghĩa cho một điều gì vô cùng lớn lao. Chẳng hạn hình ảnh ba người
chung một chiếc dù .

Francesca, người ngồi lại sau cùng, ném cây nến ướt đi và đưa hai tay

lên che đầu.

Nàng nên về nhà. Không phải kí túc xá. Mà là nhà của mình.

Như nàng vẫn luôn làm thế trong những thời điểm đen tối của đời mình,

nàng cố hình dung ra khuôn mặt của bố. Mỗi lúc lại càng khó hơn một tí.
Ông ở trong nhiều tư thế và cười những nụ cười như trong các bức hình.
Thực sự đó là Bố mà cô đang thấy hay đó chính là bức ảnh của ông vào dịp
đám cưới cô Connie, trong đó dường như bố tìm cách vươn đôi tay ôm
choàng mọi người trưởng thành trong gia đình, trong đó bố đang hạnh phúc
và yêu thương Má và nhìn mọi người với nét mặt rạng rỡ? Francesca và
Kathy đứng qua một bên, nhảy cùng với Johnny Fontane, một nhân vật mà
giờ đây dường như đã trở thành phi thực với nàng giống như Chuột Mickey
vậy. Dầu sao trong khoảnh khắc đó, mọi việc vẫn êm xuôi.

Nàng cong người xuống và để cho mưa rơi như trút lên người. Tự trong

sâu thẳm lòng mình Francesca biết rằng nàng sẽ không còn thực sự nhớ âm
thanh giọng nói bố mình nữa. Và thực thế, về phương diện này, nàng cũng
đang tự đùa mình. Nhưng mọi chuyện đã không còn diễn ra suông sẻ nữa.
Ai mà không biết điều ấy? Có những bức ảnh khác của gia đình, những tấm
hình mà Francesca thường chọn cách không nghĩ về chúng. Hình chú Fredo
ngồi khóc khi ông nội bị bắn chết. Hình ông nội Vito che mặt khỏi phóng
viên ảnh mà tờ The New York Times đã dùng làm bài điếu tang cho ông.
Tấm hình màu Polaroid của mẹ cô ngồi, với áo sơ-mi cỡi ra, trong chiếc
ghế văn phòng mà Kathy tìm thấy được giấu gần một sinh thực khí khổng
lồ bằng cao su trong một góc của cái hộp đựng đồ riêng của mẹ. Rồi tấm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.