“ Đéo mẹ, cứ vẽ chuyện!” Tessio nói, lần này to tiếng, nhưng mắt vẫn
nhìn xuống sàn nhà nhớp nháp.
“ Ngước mắt lên, tên phản bội!” Neri ra lệnh cho Tessio.
Run rẩy đến thảm hại, ông già làm theo lệnh, mắt ráo hoảnh nhìn trừng
trừng vào mắt Geraci nhưng đôi mắt ông ta đã lạc thần. Ông mấp máy một
tràng những cái tên chẳng có nghĩa gì với Nick Geraci.
Geraci nâng khẩu súng lên, vừa buồn bã vừa thấy tội nghiệp khi nhìn
vào bàn tay cứng cỏi của chính mình. Chàng ta ấn nòng súng chạm nhẹ vào
cái trán mềm của lão già. Tessio bất động, không chớp mắt, ngay cả không
còn run nữa. Da thịt ông lõm xuống quanh nòng súng. Trước đây Geraci
chưa từng giết người nào bằng súng.
“Vì công việc thôi”, Tessio thì thầm.
Điều làm cho bố tôi trở thành vĩ đại , Michael Corleone đã trịnh trọng
phát biểu trong bài điếu văn ca ngợi bố mình, đó là ông quan niệm không
có gì chỉ là công việc thôi. Mọi chuyện đều mang tính riêng tư. Bố tôi là
một con người, cũng phải mang thân phận tử vong như bất kỳ ai khác.
Nhưng ông là một con người vĩ đại, và hôm nay tôi không phải là người duy
nhất ở đây nghĩ về ông như một vị thần giữa đám người trần.
“Còn chờ gì nữa” Tessio thì thầm. “ Thằng khốn! Bắn tao đi. Đồ mặt
lồ...”
Geraci bắn. Liền ba phát.
Thân người Tessio bật ngửa ra sau mạnh đến nỗi hai đầu gối ông ta đập
vào nhau tạo nên một âm thanh kêu lách cách như ván ốp lợp trần vào một
ngày nắng nóng nung người. Một làn sương mù xám hồng lan tỏa phủ đầy
không khí.. Một mảnh vỡ lớn từ sọ của Tessio bay văng ra trúng đốp vào