rọc vốn được buộc vào cái chân gãy của bệnh nhân đã biến đâu mất và tài
sản cá nhân của anh ta cũng thế.
Nich Geraci từng bị bắt nhiều lần ( dầu chưa từng bao giờ bị kết án), do
vậy dấu vân tay của anh ta hẳn là có lưu lại trên chỉ bộ. Nhưng khi anh ta
đến bệnh viện, thì đâu có lí do gì để lấy dấu vân tay anh ta. Phòng của anh
ta sau đó đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Hai cô điều dưỡng trưc phòng mà trách nhiệm lẽ ra là phải kiểm tra
thường xuyên bệnh nhân được nhập viện như là Gerald O’Malley thì cô nào
cũng khai là mình chắc chắn rằng bệnh nhân đã được giao cho người kia để
đùn đẩy trách nhiệm lẫn nhau. Cô điều dưỡng trưởng sau đó đã nhận hoàn
toàn trách nhiệm về lỗi lầm đó và từ chức trong sự thất sủng. Cô chuyển về
Florida và nhận một công việc lương thấp hơn cho một công ty cung cấp
dịch vụ chăm sóc y tế tại nhà. Nhiều năm sau bà đã chết một cách bình yên
khi đang ngủ. Khi chúc thư của bà được công bố thì những đứa con của bà
đã vui sướng biết bao nhờ vào thói quen tiết kiệm của thế hệ những người
Mỹ được trui rèn trong thời kỳ Đại Suy thoái, nên bây giờ họ được thừa
hưởng từ bà mẹ chỉ suốt đời làm nghề điều dưỡng kia một di sản tuy không
lớn lắm nhưng cũng vượt ngoài sự tưởng tượng của họ.
Nhiều cơ quan thi hành pháp luật và vô số phóng viên cố gắng trong
nhiều tháng trời để giải mã “huyền nhiệm về người phi công mất tích” (the
mystery of the missing pilot).
Nhưng tất cả đều thất bại. Nhiều thành viên của Thượng viện Hoa kỳ,
lợi dụng sự mê hoặc của công chúng đối với vụ việc, bắt đầu tranh luận
xem liệu có nên cho phép nghe lén về chuyện này và về những vấn đề khác
liên quan đến mối đe dọa đang tăng lên từ các nghiệp đoàn tội ác có tổ chức
và có lẽ không loại trừ sự nhúng tay của Cộng sản nữa, ở Mỹ, và họ gọi
những biện pháp đó là ‘ ngăn chận từ xa,” là “không thể tránh ‘ nhưng là