BỐ GIÀ TRỞ LẠI - Trang 335

“ Ta dám cá rằng có những người chẳng mê đắm gì lắm cái khía cạnh đó

đâu.”

“Những người,” Geraci nhất trí. “Ta dám cá.”

Anh học theo cách mà Narducci vận dụng lối “tiếng vọng & yên lặng

(echolalia &

silence). Anh sao y bản chánh lối nói đó. Người ta chẳng bao giờ nhận

ra mình. Ngay cả trong một sàn đấu quyền Anh bạn có thể hạ “nốc-ao” đối
thủ bằng chiêu này.

“ May rủi vẫn hiện diện,”cuối cùng Narducci lên tiếng trở lại, “ song

thiên nhiên vẫn đi theo lộ trình của nó. Nhưng giống như nhiều chuyện
trong đó may rủi tạo thuận lợi cho người nào đó, chú mày vẫn muốn chắc
cú.”

Dầu đường đến Arizona có bao xa đi nữa, Geraci cũng từ chối ngồi máy

bay, ngay cả trong một chiếc máy bay y tế sang trọng đến mức chỉn chu với
một dàn máy hi-fi và một cô điều dưỡng duyên dáng, dễ thương mà muốn
thương cũng dễ. Không máy bay máy lượn gì nữa, không bao “vờ”! Một
lần là cạch đến già! Và do vậy, họ đành phải gửi anh về nhà trong một chiếc
quan tài, đút vào trong xe tải đi đến cùng chỗ nhà táng mà anh từng đi đến
trong mùa hè năm đó , sau khi mẹ anh qua đời.

Song những thời điểm duy nhất của cuộc hành trình mà Geraci thực sự

phải nằm bên trong quan tài là lúc lên hàng và lúc xuống hàng. Khi lên xe
rồi, với bốn quan tài khác và một cây đàn pano được đóng thùng, anh có thể
ra ngoài, đọc sách báo giải trí, thư giãn, chơi bài với hai người theo chăm
sóc anh, và xài mọi thứ họ có.Anh cũng hơi áy náy là mình thì có chỗ để
ngủ nghĩ còn họ thì không, phải ngồi suốt lộ trình. Anh gợi ý là họ lấy hai
cái thây ma ra, ghép đôi vào hai quan tài kia, và như thế họ có được hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.