Hagen từng đặt chân vào văn phòng họ để giải thích bất kỳ dàn xếp nào mà
hai bên cùng có lợi mà họ ít có lựa chọn nào khác hơn là chấp nhận. Những
người này- và, rất thường khi là , những người phụ nữ- chấp nhận mà
không phản biện gì,cám ơn Hagen,bắt tay anh,cười những” nụ cười công
bộc”
( smiled those public-servant smiles), những con người rất hăng hái
giành nhau làm “đầy tớ của nhân dân”, và rất sẵn lòng đón anh quay lai bất
kỳ lúc nào. Nếu Hagen từng bao giờ nhìn vào gương và thấy cái nhìn đó
trong đôi mắt của chính mình , có lẽ anh sẽ đặt một viên đạn ( nhẹ nhàng
thôi!) vào giữa chúng.
Anh chưa bao giờ trông chờ giữ một nhiệm sở bên ngoài bang Nevada
(và ngay cả là rất miễn cưỡng nếu phải làm điều đó), và anh có lẽ sẽ không
bao giờ nếu không vì cái cơ hội chưa hề tiên liệu được cung cấp bởi cái chết
của người tiền nhiệm. Người dân bang Nevada dường như cảm thấy rất
đáng báo động khi thấy Tom Hagen ngồi vào Hạ viện liên bang, đại diện
cho mình, cũng như anh khi ngồi ở đó- mặc dầu ít hơn vợ anh, Theresa. Sự
công kích việc bổ nhiệm anh, mặc dầu sau này đã lặng đi, vẫn là quá mức
đối với nàng. Nàng ưu tư về hiệu ứng của chuyện đó lên con cái. Và ý
tưởng làm một người vợ ở Washington làm nàng rùng mình khó chịu. “
Dường như anh luôn luôn đạt được những gì anh muốn,” nàng bảo anh,” và
em biết anh khá đủ để biết rằng anh chẳng bao giờ muốn chuyện này.” Anh
cố phủ nhận điều đó và nàng thấy xuyên qua anh.Nàng cần thời gian để suy
nghĩ về tất cả chuyện này. Nàng đem mấy đứa con đi nghỉ hè với cha mẹ
anh chị em của nàng ở bãi biển Jersey.
Có lẽ chính bởi vì Tom Hagen đã đi vào chuyện này một cách miễn
cưỡng đến thế khiến cho việc anh đến Washington trở thành một cú sốc lớn
đối với hệ thống của anh. Khi chiếc taxi chở anh lên cầu qua sông Potomac,
quả thật anh hoang mang tự hỏi mình đang ở đâu, mình là ai.