BỐ GIÀ TRỞ LẠI - Trang 65

“ Còn số cam kia?”

“ Số cam nào?”

“Ở ghế ngồi sau. Trên sàn xe kìa”.

Hẳn rồi, chúng ở đó: một giỏ mắt lưới cam hiệu Van Arsdale. Chúng

không phải là cam của chàng. Fredo sẽ không thèm ăn một quả cam nào
cho dầu đó có là mẩu thức ăn cuối cùng trên đời này. Dứt khoát là không
thèm!

“ Thưa ông, ông có thể cho xe về làn đường kia? Gần người mặc đồng

phục trắng đó?”

“ Anh có thể lấy số cam kia. Giữ lại hay ném đi tùy anh. Tôi không

quan tâm. Chúng không phải của tôi”. Bố chàng đang mua cam vào cái
ngày chàng thấy ông bị bắn chết. Một trong những viên đạn đã nghiền nát
một quả cam trên đường phóng vào gan ruột ông già. Nhiều chuyện từ ngày
ấy đã lờ mờ trong kí ức. Fredo nhớ lại mình lóng ngóng với cây súng. Anh
nhớ lại mình trông theo đám sát thủ chạy đi, ngược Đại lộ Số Chín, bỏ lại
Fredo không bị bắn, quá vô nghĩa cho cả một viên đạn lẻ. Anh nhớ lại quả
cam ấy. Anh không nhớ là đã quên không kiểm tra xem bố đã chết chưa và
thay vì thế cứ ngồi trên ghế mà khóc, mặc dầu vậy bức hình anh trong tư
thế đó, trong những nét biểu cảm tự nhiên đó đã đem lại cho người nhiếp
ảnh đủ loại giải thưởng. “Tôi quên mất là chúng vẫn còn đó”.

“ Ông Frederik”. Anh chàng nhân viên công lực đang nghía kỹ để

“ngâm kíu” bằng lái của Fredo. Bằng lái mang tên giả, Carl Frederick,
nhưng là bằng thiệt được chính Cục Xe Cơ Giới Nevada cấp. “Sáng nay
ông đã uống bao nhiêu cồn vào người rồi?”

Fredo lắc đầu. “ Lại đàng kia hở? Bên anh chàng đó?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.