BỐ GIÀ TRỞ LẠI - Trang 733

“ Đây chỉ là một dạng của hội chứng Parkinson. Không phải sợ hãi.

Không liên quan gì đến sợ hãi. Vả chăng, làm thế nào bạn biết được điều gì
đó giống như chuyện này lại không xảy ra với bạn?”

“ Ồ, mình chắc là nó đang xảy ra,” anh ta nói.” Bất cứ giá nào, thì mọi

chuyện cũng đang di động nhanh và bạn cần phải di động còn nhanh hơn.
Cái này, theo lời dạy của một bậc thầy về binh pháp- hình như là Tôn tử thì
phải- gọi là dĩ nhất biến ứng vạn biến, hay gì gì đó.Tôi không chắc là về
câu chữ mình có nhớ chính xác không nhưng đại khái nghĩa lí thì như thế.”

“ Chứ không phải là chúng ta ?”

“ Ồ không,” Lucadello nói.” Không phải chúng ta . Chúng tôi chưa từng

có liên hệ chút chi với bất kỳ chuyện gì. Bạn và tôi chưa bao giờ gặp nhau.
Không hề có chúng ta. Cũng không có tôi. Điệp viên Ike Rosen không hề
tồn tại trên cái cõi đời ô trược này
.”

Lucadello nói rằng điều tốt nhất mà anh ta có thể làm là đưa Nick

Geraci và gia đình anh khỏi nơi đó. Những tấm vé một chiều dưới những
cái tên giả định,đến bất cứ nơi nào trên trái đất. Chuyện khả thi là sẽ có
người đón họ ở sân bay, cho vài hướng dẫn nhanh cần thiết về việc bắt đầu
một cuộc đời mới ở bất kỳ nơi nào họ sẽ đến. Tất nhiên là chuyện này
không phải khả thi ở mọi nơi, nhưng nếu Geraci muốn nêu lên một số địa
điểm nào đó, thì anh ta có thể nói chúng có phải là lựa chọn tốt hay không.

Geraci nhìn vào khẩu súng trên bàn của mình. Tên láu cá này có bị giết

có lẽ cũng là đáng đời. Giết hắn có lẽ cũng không làm cho mọi chuyện tệ
hơn như chúng đang là.

Thế rồi, trong một tia chớp, hầu như một thị kiến, anh nhìn thấy đường

ra khỏi mê cung này, hay ít nhất làm thế nào để mua thời gian.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.