BỐ, HÃY LÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG - Trang 106

dưới biển, sôi sùng sục giữa hai hòn đảo ruột thịt không bao giờ chia cách
được, đó không chỉ là tiếng thở than của những người yêu nhau, mà cả của
những cô gái đã không giữ lời hứa của mình, của những người phụ nữ mất
chồng. Sao người ta không gọi Artz là hòn đảo của những vị Thuyền
trưởng nhỉ?

Mưa rơi, xám xịt, mưa phùn, buồn bã. Không bận tâm đến điều đó, Tom

đứng bên mép vách đá nhìn một con tàu nghiêng mạn đang trôi dạt, lũ chim
bay xung quanh, có vài con đã phải che chắn cho tổ của chúng. Vẻ mặt nó
căng thẳng, đau khổ. Thời tiết xấu dường như cũng đã lan cả sang tâm hồn
nó.

– Khi mẹ cầu hôn bố, dù sao bố cũng không thấy điều ấy là kỳ cục chứ?

- Nó hỏi có chút gì đó hiếu chiến.

Lúc còn trẻ, ý này đã khiến anh thích thú.
– Con biết rõ là trên đảo Izenah, phụ nữ là người chọn chồng cho mình

mà.

Một lát sau, trên đường quay về, khi đi qua khu rừng cuối cùng, “rừng

Hối tiếc”, Jean-Rémi đã hiểu rằng con trai mình mong muốn một chuyến đi
trở về quá khứ này, đặt bước chân của mình lên trên bước chân của chàng
trai và cô gái trẻ, mà nàng tiên cá, hoặc số phận, đã xúi họ gặp gỡ nhau, đó
là để đặt ra một câu hỏi trọng yếu, cốt tử. Điều duy nhất đáng để nói đến.

Nó đã đặt câu hỏi dưới những cây thông bị gió uốn cong, bằng một giọng

tách bạch, khiến câu hỏi càng trở nên thống thiết hơn.

– Bố ơi, bố có hối tiếc không?
Lúc ấy, anh cảm giác thấy trái tim con trai trong bàn tay mình, trái tim

của một cậu thiếu niên vẫn còn đang tìm kiếm bản sắc, lí tưởng cho mình.
Với câu trả lời của mình, anh sẽ hoặc chiếu sáng trái tim ấy, giúp con trai
mình cởi mở với tương lai, hoặc ngược lại, làm cho nó trở nên tối tăm, cản
bước tiến của nó. Và tiếng thét đã bật ra từ sâu thẳm nhất trong con người
anh, từ nguồn “xăng” của người bố, giống như người ta nói “xăng” của cây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.