BỐ, HÃY LÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG - Trang 116

Anh mong có phong ba bão táp, được dùng nắm đấm, sức mạnh đàn ông
của mình để chiến đấu. Anh không thích lời nói nữa.

Đúng lúc này chiếc điện thoại di động của anh đổ chuông, và, trước khi

xem cái tên hiện ra trên màn hình, anh đã biết ngay đó là cô ta.

– Đợi chút. - Anh vừa trả lời vừa vội vã đi ra phía cửa.
Tom đã ở cửa, hai tay dang ra, chắn đường anh.
– Không, bố. Ở đây!
Vừa mới đây, ý định né tránh con trai đã lướt qua trong anh. Ánh mắt

của đứa trẻ đã ngăn ý định đó lại: một cái nhìn thách thức, đòi hỏi lòng
dũng cảm.

– Tôi nghe đây, Olivia.
– Tom đã nói với anh là tôi gọi điện chưa?
– Nó nói với tôi rồi. Trút cơn giận lên đầu nó, điều ấy có tốt cho cô

không? Cô có hèn hạ quá không? Giờ cô có thấy tốt hơn không?

Mắt Tom tròn xoe. Chưa bao giờ Jean-Rémi nói như thế với vợ. Cô ta

không còn là vợ anh nữa.

– Thì sao nào? - cô ta đáp, giọng lạnh lùng. - Nếu anh dùng điện thoại di

động thì tôi đã nói chuyện với anh.

– Cô không nghĩ là mình có thể làm tổn thương con trai mình sao?
– Quá quan trọng hóa vấn đề! Với Cédric, Tom đã quen nghe rồi, tin tôi

đi. Chúng dạn dày rồi. Giờ thì anh có thế nói với tôi về Maisons-Laffitte
được chứ. Câu chuyện ấy là gì vậy?

– Đó không phải là một câu chuyện, Olivia. Tôi định sẽ bắt đầu vào thứ

năm.

– Anh nhận thấy đó là việc ngu ngốc rồi à?
– Việc ngu ngốc, tôi đã làm việc ấy vào cái ngày tôi nhận làm một công

việc mà tôi ghét, Olivia ạ. Cực kỳ ngu ngốc vì đã làm việc này trong suốt
hai mươi năm. - Anh đã có khoảng sân trời để giải khuây.

Giải khuây… coi thường, tức giận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.