BỐ, HÃY LÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG - Trang 117

– Tôi đã quyết định giải khuây trong những khu vườn lớn hơn.
– Còn bọn trẻ?
– Maisons-Laffitte không phải là một nơi biệt tăm không ai biết. Không

có gì thay đổi đối với chúng cả. Trừ việc bố chúng sẽ trở về nhà với tâm
trạng tốt nhất.

Đứng đối diện, Tom không rời mắt khỏi bố. May là nó không đòi anh

phải bật loa lên. Anh sẽ không bao giờ chấp nhận điều này. Anh đã đoán
được lời lẽ của mẹ nó chăng? Dường như sự thách thức, vẫn còn hằn trên
khuôn mặt con trai anh kia, giờ đã sang cả bản thân anh rồi: không tắt máy,
không chạy trốn, “chịu đắng cay cho đến cùng”, Hervé Bazin đã nói như
vậy.

– Còn tiền, anh đã nghĩ đến chưa? - Olivia lại nói tiếp. - Trong những

“khu vườn lớn” của anh, anh biết mình sẽ được trả bao nhiêu chưa? Anh có
thể nghĩ rằng tôi sẽ chịu trách nhiệm tất cả à? Căn hộ, trường học, cô
Debbie?

– Cô thích việc tôi được bố cô trả lương mà không làm gì hơn phải

không?

Ở Neuilly – cô ta đang ở Neuilly chăng? - Yên lặng.
– Được rồi! Nếu anh muốn chiến tranh, ok. - Cô ta nói tiếp bằng một

giọng đột nhiên bình thản một cách đáng sợ, giọng của luật sư. Tôi sẽ báo
cho Bernard biết về nước cờ mới này.

“Nước cờ mới”… “Và liệu em có làm hỏng trò chơi của cô ta?” chị Anne

đã nói. Đột nhiên, nỗi sợ hãi khiến anh nghẹt thở. Chiến tranh ư? Liệu cô ta
có hủy bỏ quyết định sẽ để cho anh giữ bọn trẻ không? “Cảm giác xấu” của
chị gái anh ư?

Anh đi ra xa Tom.
– Mai tôi sẽ về. Nếu cô muốn, chúng ta sẽ cùng gặp Bernard. Trong khi

chờ đợi, tôi có điều cần hỏi cô.

– Cứ nói đi…
“Nói gì thì cứ nói, tôi không quan tâm”?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.