BỐ, HÃY LÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG - Trang 119

Chương 22

C

ái đó gọi là hoàng hôn: tạm biệt ánh mặt trời của ban ngày, và chính trên

mặt biển, tấm gương soi của mặt trời, là nơi mà những lời từ biệt đau lòng
nhất.

Mặt trời ném cái áo choàng màu đỏ tía xen lẫn màu vàng lên trên những

con sóng trước khi lặn xuống. Dọc bờ biển, những con thuyền đã gập buồm
lại, chiếc tàu cuối cùng đi qua, cành của một cái cây bị cháy dựng đứng lên
như một lời khẩn cầu cuối cùng.

Một cảnh trong bưu thiếp, cái mà người ta gửi cho bạn bè sau khi viết

vào phía sau: “Tất cả đều ổn, thời tiết thật tuyệt, hẹn sớm gặp lại.” Và đôi
khi, giữa những dòng chữ ấy có những tiếng nức nở, kéo theo những tiếng
gọi mà sẽ không ai nghe thấy cả.

“Có người thật may mắn!” Những người bạn thốt lên mà không biết rằng

vẻ đẹp chỉ đẩy những người không có khả năng tận dụng vẻ đẹp ấy chìm
sâu hơn thôi.

Anh để Tom nguôi giận – sẽ được bao lâu đây? – ngồi lại giữa hai ông bà

trên chiếc tràng kỉ, trước bộ phim nhiều tập yêu thích của Mỹ, và anh chạy
trốn. Ngồi trên một mỏm đá, trong tiếng rì rào của sóng nước, nhìn mặt
biển ngoạm ánh mặt trời, dường như anh đang chứng kiến cảnh đắm chìm
của chính mình. “Anh muốn chiến tranh à? Ok. Tôi sẽ báo cho Bernard biết
ván bài mới này.” Đe dọa.

Olivia sẽ khiếu nại đòi quyền nuôi bọn trẻ. Chín trên mười trường hợp,

người mẹ là người thắng kiện. Và cô ta lại là luật sư.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.