BỐ, HÃY LÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG - Trang 129

mai hoặc không có nụ cười nơi khóe miệng là khi nào vậy? Vào thời điểm
mà chính bản thân anh cũng không dám gọi nó là “con yêu” chăng?

Anh đặt tay lên vai Tom.
– Dù sao thì cũng hãy thú nhận là con có một ông bố siêu tốc đi.
Trong âm vang tiếng cười của con trai, anh nghe thấy tiếng cười của

Gwenaëlle. Và lúc này anh chỉ nói đến việc làm chủ thời gian, một niềm
khát khao cháy bỏng vừa thôi thúc anh tiến tới cái ngày mà anh có thể
thông báo với tất cả mọi người là anh yêu cô ấy.

Mã pin: tuổi của Sapritch.
Chuông? Một đoạn bài hát của ca sĩ Gaë tan Roussel nào đó.
Tom đã bắt đầu bằng việc chiếm chiếc điện thoại di động của Jean-Rémi

để ghi số điện thoại mới toanh của mình vào. Giờ đây, hai bố con ngồi đối
diện nhau trên bàn ăn, trong khoảng thời gian giữa hai miếng bánh mì kẹp
nhân, giữa hai ngụm Coca-Cola (cậu con trai), nước ép táo (ông bố), nó
điền vào danh bạ của mình.

J. R. đầu tiên, tốt, như phim truyền hình Mỹ! Ông bà nội ngoại, gia đình

ở Rennes. Sau chút lưỡng lự, một Anne-Charlotte nào đó.

Chấm.
– Con không quên ai đấy chứ?
Để không làm tổn thương con người hào phóng đã cho nó chiếc điện

thoại, hoặc vì nó không muốn sau cuộc điện thoại hôm trước, số điện thoại
của Olivia đã không được ghi lại.

– Nên nhớ rằng con luôn được quyền tự do nói chuyện hoặc không nói

chuyện. Và không ai buộc con gọi được. Điều ấy sẽ cho phép con dè chừng
mẹ con.

Làn sóng thù hận dịu bớt. Còn lại sự giận dữ và phẫn nộ. Chúng sẽ là cần

thiết để bảo vệ quyền lợi của anh.

– Thì số điện thoại nhà của mẹ vậy, không phải số iPhone. - Tom

nhượng bộ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.