– Đấy không phải trong dự định của tôi.
– Tôi báo cho bố anh rằng bố con anh đã đến.
Anh ta quay về phía bàn của mình ở phía xa hơn một chút và nhấc điện
thoại lên.
– Này, chú ấy? Tom thì thào, vẻ ngạc nhiên. - Chú biết con à? Và tại sao
chú ấy lại nói với bố là “anh”? Còn bố, bố nói với chú ấy là “cậu”?
– Đó là nhân viên đón khách. Chú có trách nhiệm thông báo về khách
du lịch đến tòa thị chính. Và ở tòa thị chính, con hãy hình dung rằng tất cả
mọi người đều biết các con trai của bố. Còn về vấn đề “anh” và “cậu”, là sự
lựa chọn của chú ấy. Giờ hãy đi theo bố. Con còn chưa thấy thứ đẹp nhất
đâu.
Khi còn bé, anh đã khiến nhân viên đón khách bật cười khi đặt tên cho
phòng tiệc là “Cung điện của nghìn lẻ một giấc mơ”. Những cánh cửa đã
rộng mở, phòng sáng choang nhờ một hàng đèn chùm nhiều nhánh, mỗi
chùm đèn có hàng chục bóng đèn sáng quắc, gắn với những ngọn nến. Ánh
phản chiếu của chúng xen lẫn ánh sáng mặt trời tràn vào trong phòng qua
những ô cửa sổ trên cao khiến cho sàn nhà bằng lati có hình dạng của
những con sóng của một khu hồ màu vàng rực. Vài tập hồ sơ nằm rải rác
trên chiếc bàn dài nói lên rằng ở đây vừa diễn ra một cuộc họp.
Họ đi vào.
Từ tường tới trần nhà, không có một centimet nào là không được trang
trí: cột, tác phẩm điêu khắc, tranh hội họa, dải trang trí, những bức chạm
hình đầu người. Bao trùm toàn bộ nơi đa dạng, phong phú và tinh tế này
nơi cả những màu sắc của bảng màu đã được sử dụng để kể về lịch sử, là
một vẻ yên tĩnh oai nghiêm và đồng thời là sức mạnh vô hạn của những
kiệt tác được các họa sĩ vĩ đại thực hiện từ cách đây hơn trăm năm, để rồi
âm vang mãi mãi trong ngôi nhà của nhân quyền tiếng nói của quá khứ.
Ở hai đầu của gian phòng là hai chiếc lò sưởi bằng đá cẩm thạch cổ lấy
từ thành Carthage. Một cái mang hình bán thân của Marianne, cái kia, nằm
trong phần phình ra của tấm gỗ mạ vàng, là huy hiệu chồn Hermine. Trên