BỐ, HÃY LÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG - Trang 136

Họ đang đi tìm Tom thì điện thoại di động của Jean-Rémi đổ chuông:

“Tom” hiện lên.

– Thế nào, bố không giữ lời hứa của mình à, bố?
Anh bỗng nhớ lại. Mà làm sao anh lại có thể quên được cơ chứ?
– Này, đừng làm gì cả, bố đến đây!
Một đám đông nhỏ vây quanh cây liễu già, ngày xưa, trên ngọn cây ấy,

anh đã giám sát lãnh địa của mình, “tháp canh của anh”, từ chỗ ấy, từ rất
lâu trước khi vào học ở trường Kerplouz, anh đã nhận biết được thời gian
trôi qua bằng cách nhìn lên bầu trời. - Lòng quá đỗi hạnh phúc khi anh nghĩ
rằng cái cây này vẫn như thế, phía bên trên đầu những con người giống như
nhau, khi màn đêm buông xuống, họ lại chia sẻ với nhau những nỗi sợ
tương tự, những giấc mơ hệt như nhau.

Trên đỉnh của con voi mamut, sau lớp lá kim mềm mại, người ta thấy có

một đứa trẻ.

– Nhìn kìa, nó lên gần đến ngọn rồi, nguy hiểm quá. - Một người phụ nữ

lo sợ.

– Vì trèo lên bao giờ cũng dễ hơn trèo xuống. - Bà bên cạnh nhận xét.
– Có lẽ chúng ta phải đi tìm ai đó? - Một người đi dạo gợi ý.
Jean-Rémi lao tới.
Anh leo hết cái thân cây sần sùi, thận trọng chọn những điểm tựa, thản

nhiên trước những tiếng gọi đầy sợ hãi vang lên từ phía dưới. Anh lên cao
trong những mùi hương của tuổi thơ, màu nâu của vỏ cây, màu xanh mềm
mại của lá cây, và phía dưới kia là vị mặn của cái mà người ta gọi là “biển
lớn”. Được mời gọi, bị cuốn hút bởi một uy lực khiến anh không thể kiểm
soát, cao nữa lên, cứ cao nữa lên. Anh mười ba, Gwenaëlle chín tuổi. Cô ấy
hét lên: “Xuống đi, anh điên à, em báo trước cho anh biết là em sẽ không
nhặt những mảnh vụn của anh đâu đấy.”

Những mảnh vụn, điều đó đã thành hiện thực. Cô ấy đã nhặt chúng, tập

hợp chúng lại, đưa chúng trở về trạng thái đang hoạt động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.