BỐ, HÃY LÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG - Trang 174

lòng các vị giám khảo. Bà ấy sẽ báo cho mày một tin tốt lành: bà đã có thể
thu xếp để trở về vào ngày 16, hôm trước của ngày thi viết. “Mẹ đã xem xét
với bố con rồi.” Nếu không phải là hão huyền thì kỳ thi sẽ khiến cho cặp vợ
chồng xích lại gần nhau.

– Không cần, mẹ ơi, không phải làm thế đâu.
– Mẹ quyết thế rồi. Đừng quên rằng mẹ yêu con, con trai.
Con yêu mẹ.
Một hôm, ở Mỹ, các nhà tâm lí học đã khẳng định rằng người ta sẽ

không bao giờ tự nhủ điều đó là đủ. Từ đấy, người ta dám nói, nói quá mức,
quá liều. Người ta hét lên câu đó, thét lên câu đó, phô trương câu đó, niêm
yết câu đó khắp nơi, bàn tay đặt lên trái tim.

– Mà con không ăn à, con yêu? Con không đói sao?
Một miếng cho bố, người ta bắt đầu bằng phái yếu. Một miếng cho mẹ -

darling.

Mi có một bà mẹ nói hai thứ tiếng một cách hoàn hảo. Một số người

thậm chí còn nghĩ bà ấy là người Mỹ. Mối bận tâm là bà ấy còn thiếu ngôn
ngữ thứ ba, ngôn ngữ mà người ta không dạy ở trường, không cần từ ngữ,
nó truyền đạt qua ánh mắt. Thứ ngôn ngữ này, bà ấy không bao giờ biết
nói, cũng chẳng hiểu được.

Mẹ à, đấy là chuyện nghiêm túc. Mẹ à, con không chơi chữ. Mẹ à, mẹ

nghe này: con bé tầng hai đã hất con xuống sông, con bị chết chìm và mẹ
không nhìn thấy điều ấy.

Ở bảo tàng Grévin, người ta cần phải có ông bà. Hoàng hậu-bà ngoại, tao

nhã, tóc nhuộm, trang sức. Ông ngoại, đồng phục cài khuy đến tận cổ, tận
mũi, tận mắt, cao hơn nữa, vị tướng của tôi!

Họ yêu cầu mi ngồi xuống bộ ghế bành đẹp của bảo tàng, chỉ có ba

người thôi, Maria ở dưới nhà.

Họ cũng vậy, họ yêu mi, bằng tất cả trái tim họ, bằng tất cả sức lực của

họ. Họ cũng sẽ không mắng mỏ mi câu nào cả. Bà sẽ không đặt tay lên
miệng khi nhìn vào lông mày của mi. Ông sẽ đặt tay của mình lên vai mi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.