BỘ KHUY KỲ LẠ - Trang 19

đã dành sẵn cho cô một cái này ... bất ngờ thú vị lắm.
Tiếp theo câu nói là một nụ cười đôn hậu để lộ hàm răng trắng như ngà, nổi
bật trên làn da rám nắng của ông.
Thủ Tướng Lư-hà-Sa đưa tay mở một cánh cửa sơn son thếp vàng. Việt
Kim bước vào một căn phòng nhỏ, đồ đạc bày biện rất sang trọng, màn treo
trướng rủ toàn bằng sa tanh và nhung màu xanh lợt.
Giữa đám gối, nệm, màu sắc rực rỡ, một cô bé gái xinh xinh đang ngồi. Cô
gái nhỏ quá, bé quá, khiến Việt Kim chợt liên tưởng đến đám búp bê của
em ở nhà. Trông cô bé quả giống con búp bê mới lấy từ trong tủ kính ra
thật. Cái áo thật xinh ôm sát thân hình nhỏ thó, vành xiêm đẹp xoè rộng
như một cánh hoa. Mái tóc đen nhánh, mịn như tơ, vớt ngược ra phía sau
cột theo kiểu đuôi ngựa, choàng ngoài bằng một chiếc khăn màu xanh
không hiểu là vải gì, lụa gì mà mỏng như mạng nhện, nhẹ như tơ, trong vắt,
ren chỉ kim tuyến. Cái "khôl", mà lưới che mặt, trắng toát, thay vì che kín
mặt lại khiến đôi mắt mở to như đen hơn và đôi chân mày mịn đẹp như
bóng nhẫy lên hơn.
"Búp bê" nhẹ nhàng đứng lên. Giọng trong như pha lê, lơ lớ, trọ trẹ thật
đáng yêu, cô bé nói bằng tiếng Việt:
- Chào chị! Chị Việt hả? Em là Á Minh nhé!
"Búp bê" quay nhìn cha:
- Kìa ... sao ba chẳng giới thiệu đi, ba! Có phải chị Việt Kim đây không?
Việt Kim gật đầu:
- Á Minh gọi tôi là Kim thôi cho dễ, nhé!
"Búp bê" quả đã lúng túng khi phát thanh chữ Việt thành chữ "Vẹt".
Việt Kim tự nhủ: "Cô bé xinh quá". Em mỉm cười nhìn Á Minh và có cảm
tưởng mình là một người khổng lồ đứng bên một cô công chúa nước chim
chích.
Ông Lư-hà-Sa bước tới:
- Cô Việt Kim! Xin giới thiệu đây là con gái tôi, Á Minh! Nó còn nhỏ tuổi
nên hay nói và nghịch ngợm lắm!
Giọng nói người cha cố làm ra vẻ nghiêm nghị, nhưng trên mặt ông, Việt
Kim chỉ thấy lộ ra một niềm trìu mến thương yêu con không để đâu hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.