BỐ LÀ BÀ GIÚP VIỆC - Trang 120

từng thấy, còn tôi thì vẫn không được báo trước, không kiểm soát được
hành động của anh ta, thậm chí không có một cơ hội để giãi bày suy nghĩ
của tôi về anh ta!”

Cô bước ngang qua căn phòng. Trong một khoảnh khắc thật khủng

khiếp, Daniel nghĩ cô đang tiến đến đánh mình. Nhưng cô lại cúi xuống giá
sách cạnh cái ghế anh đang ngồi.

“Thực sự đã qua ư? Bà xem mới dạo nọ ông Hooper ở nhà bên đã mang

cái gì sang đây này!”

Cô giật mạnh một vật gì đó bị kẹt sau giá sách.

“Để tôi cho bà xem! Chính hàng xóm của tôi vẽ đấy!”

Cô cố kéo. Nhưng rõ ràng là bức tranh đã bị kẹp chặt sau giá sách khó

mà lôi ra được.

Hình dung quá rõ những bức tranh dở dở ương ương mà bà Hooper

mang từ lớp vẽ về, bà Doubtfire bồn chồn hỏi.

“Cô có chắc làm thế này là sáng suốt không? Trước mặt bọn trẻ...”

Miranda phớt lờ bà. Cô nghiên răng nghiến lợi lay giá sách. Và cuối

cùng cũng lấy được: thành tựu nghệ thuật đẹp đẽ nhất của bà Hooper.

Daniel chỉ cần liếc qua một cái cũng đủ cảm nhận được nỗi nhục nhã cay

đắng. Bức vẽ thật kinh tởm. Trong bức vẽ, anh đứng thật lóng ngóng và kỳ
cục, bốn chi thì có đến ba bị bà ta bóp cho méo ma méo mó. Một vài chỗ
trên da bị bôi màu cánh dán dơ dáy, một số chỗ khác thì như màu hoa anh
thảo độc. Chân anh nhìn xấu xí giống như hai cái bướu bị biến dạng. Điều
tồi tệ nhất là bà ta vẽ anh y như anh đã tạo hình, hoàn toàn khỏa thân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.