BỐ LÀ BÀ GIÚP VIỆC - Trang 118

“Là em đấy,” Lydia nói với cô bé. “Lúc đó em còn bé xíu, Natty ạ. Em

nhỏ quá nên không thể tự ngồi được. Để em tự ngồi là em ngã lộn nhào
mất, mà em đã ngã khá nhiều đấy.”

Natalie cười khúc khích, không thực sự tin những điều chị mình nói.

“Em đang ngủ. Cô Ruth vừa mới thay tã cho em ở ghế xô pha, xong em

ngủ ngay trên ghế, giữa mấy cái gối. Cô Ruth không muốn bế em lên đặt
vào nôi vì sợ em sẽ thức dậy, nhưng cô phải đi vệ sinh. Cô nói lúc đấy cô
mót lắm rồi. Từ lúc đến, cô chưa có lấy một phút nào rảnh. Đúng lúc đó thì
bố vào phòng, thế là cô Ruth nhờ bố trông chừng em. ‘Đừng để cháu lăn
khỏi ghế nhé,’ cô nhắc nhở rồi lật đật rời khỏi phòng. Cô đóng cửa nhà vệ
sinh rồi chốt lại hẳn hoi. Cô vừa mới tụt quần xuống và ngồi lên bệ thì nghe
thấy có tiếng cộp khủng khiếp trong phòng khách. Cô nói: ‘Đúng là tiếng
đứa trẻ ngã cộp đầu xuống đất rồi!’ Cô sấp ngửa lao ra khỏi nhà vệ sinh,
quần lót còn chưa cả kịp kéo lên.”

Lydia ngừng lại. Bà Doubtfire thò tay lấy túi xách dưới gầm ghế.

“Tất nhiên, là tại bố. Bố đã cố tình giậm chân trên tấm ván sàn.”

Bà Doubtfire đứng dậy, túi xách ôm khư khư trước ngực. Mặt bà đanh lại

còn giọng thì lạnh băng.

“Tôi nghĩ tôi nên về thôi,” bà nói với mọi người. “Tôi chắc là những mẩu

chuyện nhỏ nhặt về bố bọn trẻ sẽ giúp cả nhà vui vẻ cho đến khi đi ngủ.”
Có chút chế giễu gợn lên dưới lớp băng trong giọng nói của bà. “Thú thực
là tôi không ngờ cô lại phải chịu đựng những chuyện khủng khiếp đến thế.”

Miranda đã không nhận ra sự mỉa mai trong giọng nói đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.