BỐ LÀ BÀ GIÚP VIỆC - Trang 116

Chiều sâu cảm xúc trong giọng nói của con gái khiến Miranda ngạc

nhiên. Và cả Daniel cũng vậy. Mất bình tĩnh, anh cố gắng bào chữa cho
mình nhưng chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

“Chuyện qua lâu lắm rồi, mà cô thân mến. Như nước chảy qua cầu và

trôi đi thôi. Tôi chắc là cậu ấy đã tốt hơn nhiều sau khi cưới.”

“Ngược lại,” Miranda phản bác. “Anh ta còn tồi tệ hơn kia.”

“Như thế nào hả mẹ?” Lydia hỏi.

“Ồ,” Miranda trả lời. “Lúc mới đi trăng mật, anh ta đã nhỏ to với một

người Do Thái ngồi chung toa tàu với chúng tôi suốt từ Luân Đôn lên
Inverness là tất cả thức ăn trên tàu Anh đều được nấu bằng mỡ lợn. Người
đàn ông đáng thương chắc hẳn đã chết đói nếu mẹ không phát hiện ra điều
đó khi tàu đến York!”

“Chuyện này thì chắc chắn con nghe rồi,” Christopher nói. Và gạt phăng

ý định bảo vệ bố mình, thằng bé nói thêm như trêu chọc: “Cả chuyện con
mèo của bà Hooper bị kẹt ở trên cây đu nữa.”

“Sao chị không nhớ chuyện đó nhỉ,” Lydia nói.

Bà Doubtfire húng hắng ho vài tiếng nhưng chẳng ai để ý. Tất cả đang

chăm chú nghe Christopher.

“Một buổi sáng, con Kittykins bị kẹt vào cây đu. Thế là nó cứ kẹt ở đấy

cả ngày luôn. Khi trời tối mịt, nó thậm chí không nhìn được những mẩu
thức ăn rải dưới gốc cây để dụ nó xuống, bà Hooper hoảng lắm. Bà bắt đầu
đi mượn thang rồi khua lọc cọc. Bà làm cả phố mất ngủ hàng giờ liền, hết
gọi con mèo lại gõ vào cửa kho trong vườn, rồi đập thang vào cành cây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.