BỐ LÀ BÀ GIÚP VIỆC - Trang 115

Mẹ nhận ra rằng mẹ đã phạm phải sai lầm khủng khiếp, quá khủng khiếp vì
đã cưới một người vô trách nhiệm nhất trên thế giới.”

Căn phòng im lặng hồi lâu. Natalie đang nghĩ đến người phụ nữ đáng

thương với đôi chân đau nhức phải đứng bên bức tường gạch lạnh thấu
xương ngoài siêu thị thêm hai ngày nữa, thậm chí là lâu hơn, vì lại có thêm
một hộp đầy mèo con. Natalie nghĩ nó giống như những giờ giải lao dài vô
tận ở trường mà không có bạn nào nói chuyện với mình, và không có trò gì
chơi cho đỡ lạnh...

Christopher thấy thích thú vì thằng bé chưa bao giờ được nghe chuyện

đặc biệt này. Cho dù mẹ nó muốn quên chuyện này đi, và bố nó vô cùng
xấu hổ không muốn nhắc tới nữa, thì chí ít ông bà ngoại cũng phải nói đến
chuyện đó một hai lần chứ. Xét cho cùng, họ đã phải bỏ ra một khoản tiền
cho lễ cưới và bữa tiệc cưới bị phá hỏng đó. Họ chắc hẳn rất buồn bực và
tức giận.

Có điều lạ là họ không bao giờ nói tới chuyện đó, thậm chí...

Lydia tự hỏi liệu một đám cưới truyền thống trong nhà thờ thông thường

có gì khác biệt không - ngoại trừ cư xử điên khùng của bố con bé như ở
đám cưới này. Cuối cùng, con bé nghĩ có lẽ cũng không có gì khác biệt. Nó
nghĩ vấn đề ở đây là thiếu tôn trọng; không phải là đôi với lễ cưới, mà là
đối với cảm xúc và mong muốn của mẹ nó. Nhìn theo một hướng nào đó thì
câu chuyện rất buồn cười. Lydia có thể thấy điều đó. Nhưng chỉ là cái nhìn
của người ngoài cuộc sau một thời gian dài. Vào thời điểm xảy ra, chuyện
đó không hề buồn cười chút nào và không thể tha thứ được. Nhất là nụ hôn
trên xe buýt. Đó là nụ hôn đầu tiên của họ sau khi cưới, vậy mà bố nó đã
biến nụ hôn ấy thành một trò giả dối và khôi hài. Nếu con bé ở trong hoàn
cảnh của mẹ...

“Nếu con là mẹ thì con đã giết bố rồi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.