BỐ LÀ BÀ GIÚP VIỆC - Trang 142

Daniel dúi ba bảng cuối cùng vào tay Lydia.

“Tuần sau con sẽ trả bố tiền thừa,” cô bé quả quyết.

“Bố sẽ gặp lại các con vào thứ Hai,” Daniel nhắc nhở.

“Ồ, vâng! Tất nhiên rồi ạ!”

Con bé phóng ù xuống cầu thang theo chân hai đứa kia. Daniel bước về

phía cửa sổ và mở toang cánh cửa. Christopher và Natalie vừa mới chui vào
xe. Daniel gọi với Lydia:

“Nếu có ý đó, con phải biết rằng nếu không còn đóng kịch, không còn

những con lợn hạnh phúc nữa, thì bà Doubtfire sẽ phải thôi việc đúng
không?”

Lydia vui vẻ vẫy tay qua cửa xe.

“Chúng con sẽ nghĩ cách khác để dược thấy bố nhiều hơn.”

“Chỉ một cách duy nhất thôi,” Daniel đáp.

“Cách gì ạ?”

“Thứ Hai bố sẽ nói cho con biết!” Daniel hét lớn.

Khi chiếc taxi đã khuất bóng, anh mở tấm bảng tưởng tượng trước mặt

ra, nhập ba mã tuyệt mật và chờ hầm chứa tên lửa tưởng tượng mở ra.

“Chiến tranh,” anh thì thầm. “Chiến tranh toàn diện.”

Và anh quan sát đầu đạn tưởng tượng phóng vút tới đại lộ Springer.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.