BỐ LÀ BÀ GIÚP VIỆC - Trang 192

“Cũng mất chút thời gian. Nhưng con đã đến dược đây đấy thôi.” Con bé

hơi xấu hổ. “Mặc dù con quên vé xe buýt. Bố thấy đấy, ví tiền con để trong
áo khoác khác. Thế mà con quên béng đi. May mà bác lái xe buýt thật tốt,
bụng. Bác ấy miễn tiền vé cho con. Bác ấy nói hôm nay con không phải là
người đầu tiên quên tiền. Chiều nay, bác ấy cũng đã gặp một bà già ốm yếu
quên mang theo tiền.”

“Bà già ốm yếu ư?” Daniel cảm thấy tức thay cho bà Doubtfire quá cố.

“Bà già ốm yếu ư?”

Đoạn anh đứng lên và bước tới chỗ con gái. Anh nhẹ nhàng cởi chiếc áo

khoác to đùng, nặng nề ra cho con bé.

“Trông con kiệt sức rồi,” anh vừa nói vừa đưa con lại ghế xô pha. “Nằm

nghỉ một lát đi con.”

“Có lẽ thế,” con bé thú nhận. “Con mệt lắm rồi. Giờ mà nằm xuống chắc

con ngủ say như chết.”

Anh ra khỏi phòng, đóng cửa lại rồi quay số điện thoại của Miranda.

Không ai nhấc máy.

Khi anh mang chăn trở lại, hai mắt con bé đã nhắm nghiền.

Con bé ngủ say như chết, không hề hay biết bố lau chùi tủ bếp và cọ

kính. Không hề hay biết bố đi đổ giấy vụn và đóng lại giá sách. Không hề
hay biết bố đã kéo rèm cửa lại.

Và rồi con bé tỉnh giấc khi Natalie ôm túi ni lông to tướng chạy ào qua

cửa trước và ngó đầu vào từng phòng gọi to:

“Bố ơiiiiiii!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.