BỐ LÀ BÀ GIÚP VIỆC - Trang 56

A: Trả lời dứt khoát: “Không phải xin! Mà là yêu cầu! Và tôi sẽ không phí
thời gian tranh cãi với cô đâu!” rồi lật đến trang 94, thấy mụ phù thủy gục
xuống chịu thua. Hoặc:

B: Trả lời yếu ớt: “ồ, thực sự là tôi hy vọng...” và chịu thua, giở sang trang
104, thấy tất cả dân làng cúi đầu nhục nhã trước trái tim hèn yếu của bạn.

“Ồ, thực ra là tôi hy vọng...”

Miranda đóng túi xách mạnh đến nỗi một ít vụn thức ăn dành cho chim

bắn ra văng cả vào tường.

“Còn phải xem đã,” cô đáp, giọng nói khiến người khác thừa hiểu rằng

cô sẽ chẳng bao giờ suy nghĩ lại chuyện đó.

Một lần nữa, Daniel lại thấy nỗi thất bại ê chề, sự căm phẫn bản thân và

cơn tuyệt vọng từng nhấn chìm anh trong buổi sáng anh rời nhà ra đi và đã
phạm sai lầm khi quay lại cổng để thấy ba khuôn mặt buồn rầu nhìn anh từ
cửa sổ tầng trên. Ba khuôn mặt ấy giờ lại đang nhìn anh. Khuôn mặt thể
hiện rõ nỗi thất vọng tột cùng. Một giọt nước mắt long lanh từ từ chảy
xuống má Christopher, rơi lên mẩu quảng cáo, loang ra làm nhòe số điện
thoại.

Christopher rất hiếm khi khóc và đây là lần thứ hai trong vài giờ qua

Daniel thấy nước mắt lăn trên má thằng bé. Daniel cảm thấy thật khủng
khiếp. Anh quay mặt đi, và đập ngay vào mắt là một trong những lá thư anh
viết cho các đoàn kịch mà anh biết, liệt kê những vở anh đã từng đóng rất
thành công trên sân khấu và hỏi xem họ có còn trống vai nào không với
niềm hy vọng tràn trề.

Một ý tưởng bất chợt nảy lên trong đầu anh - một ý tưởng thông minh và

táo bạo khác thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.