BỔ THIÊN KÝ - Trang 107

Vinh Tuệ Khanh sững sờ: “Đóa Linh phu nhân không phải mẹ người

sao? Sao lại thành tổ cô cô của người rồi?”

Đóa Ảnh nghe xong cười sảng khoái, vỗ tay nói: “Chẳng trách tổ cô

cô muốn nhận muội là đồ đệ. Lời này của muội mà để bà ấy nghe thấy,
chắc chắn vui đến chết luôn!” Nói xong cô nàng kéo Vinh Tuệ Khanh về
phòng: “Nói thật với muội, tổ cô cô của ta đã đạt đến Trúc Cơ, năm nay
ngoài tám mươi rồi!”

Vinh Tuệ Khanh không khỏi hít một ngụm khí lạnh: “Thật sao?”

“Chính xác luôn!” Đóa Ảnh lơ đễnh đáp, sau đó đưa Tuệ Khanh về

phòng của mình rồi giảng cho cô nghe một chút kiến thức cơ bản thông
thường về tu chân: “Tuổi thọ người bình thường nhiều lắm cũng chỉ một
trăm. Nhưng sau khi đặt chân vào con đường tu chân, Luyện Khí mới chỉ là
nhập môn thôi, đạt tới Trúc Cơ mới được xem như đã trở thành tu sĩ. Người
đạt Trúc Cơ, tuổi thọ có thể kéo dài đến hai trăm. Sau Trúc Cơ là Kết Đan.
Một khi đạt đến Kết Đan thì tuổi thọ tăng lên đến năm trăm tuổi. Những đại
tu sĩ đạt đến Kết Đan ở Đại Sở cùng chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.” Vinh
Tuệ Khanh đã từng nghe ông nội nói qua về chuyện này. Cô biết, sau Kết
Đan chính là Kết Anh. Tuổi thọ của người Kết Anh có thể kéo dài đến một
ngàn tuổi. Nói tóm lại, từ từ tiến từng bước từng bước một thì cuối cùng
mới có thể phi thăng thành Tiên, thọ ngang đất trời. Chẳng qua Vinh Tuệ
Khanh biết mình vốn không có linh căn nên cũng chẳng ôm mộng làm đại
tu sĩ. Điều cô quan tâm đó là có thể học được gì hữu dụng từ Đóa Linh phu
nhân hay không, để sau này mới có thể tự tay báo thù rửa hận cho gia đình.
Bởi kẻ thù của cô là một tu sĩ cường đại. Nếu đã không thể trở thành đại tu
sĩ, vậy thì ít nhất cũng phải khiến đại tu sĩ khác vì mình mà báo thù!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.