BỔ THIÊN KÝ - Trang 106

Vành mắt Đại Ngưu đỏ lựng, nặng nề gật đầu: “Tất nhiên ta muốn!”

Nói xong hắn đưa Bách Hủy trở về thôn, sau đó tìm di hài của cha mẹ và
người thân mình ra, rồi đào trong nhà một cái hố to, an táng họ ở đó. Ba
ngày qua đi, Đại Ngưu cùng Bách Hủy xách theo bọc quần áo nhỏ rời khỏi
Dốc Lạc Thần đi đến sơn trang Đóa Linh.

Sơn trang Đóa Linh cách Dốc Lạc Thần một trăm dặm về phía Đông,

vừa khéo nằm ở vị trí giao nhau giữa phủ thành Vĩnh Chương và Dốc Lạc
Thần.

Vinh Tuệ Khanh theo chân Đóa Linh phu nhân về sơn trang này đã

được ba ngày. Ngày đầu tiên cô tới đây, Đóa Linh phu nhân đã gọi đại tiểu
thư Đóa Ảnh của sơn trang Đóa Linh cùng đến.

Đóa Ảnh lớn hơn Vinh Tuệ Khanh một tuổi, năm nay vừa tròn chín

tuổi. Đóa Ảnh sở hữu dung mạo xinh đẹp, sống mũi cao, mắt đẹp như ngọc,
đôi môi chúm chím giống hoa anh đào nhỏ, làn da mịn màng trắng ngần.
Cô nàng có giọng nói nghe hét tiếng chim hoàng anh hót, lúc nào cũng ríu
ra ríu rít trông cực kỳ hoạt bát hồn nhiên.

“Muội là cô nương Vinh gia? Để ta ngắm chút nào. Chà chà, không tệ

chút nào. Ở chỗ như núi Lạc Thần mà vẫn có được mỹ nhân như vậy, thật
là hiếm có!” Đóa Ảnh kéo tay Vinh Tuệ Khanh, chăm chú nhìn cô từ trên
xuống dưới.

Vinh Tuệ Khanh khẽ kéo bộ trang phục màu xanh biếc mới thay, khẽ

trả lời: “Đại tiểu thư mới đúng là mỹ nhân. Tuệ Khanh chỉ là một cô gái
nhà quê, không xứng với lời khen của đại tiểu thư!”

Đóa Ảnh cười hì hì, nắm lấy tay Vinh Tuệ Khanh: “Muội đừng nói

vậy! Muội là khách quý do tổ cổ cô tự mình tiếp đón. Nếu tính ra, muội còn
cao hơn ta một bậc. Ta cũng không dám ở trước mặt muội bày về đại tiểu
thư để tiếp đón đâu!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.