BỔ THIÊN KÝ - Trang 104

không ít. Hơn nữa, Tuệ Khanh hiểu rõ mình tuổi còn nhỏ, cho dù trở về
Dốc Lạc Thần cũng không biết có thể tự lực cánh sinh được hay không.
Nhưng giờ theo chân Đóa Linh phu nhân học ít bản lĩnh thì về sau mới có
thể báo thù rửa hận giúp ông nội và cha mình. Bằng không cứ lẩn trốn
trong khe núi nhỏ này, tạm thời3bảo toàn tính mạng nhưng tương lai không
có cách nào đấu lại tên vương gia cầm thú kia. Nghĩ đến đây, Vinh Tuệ
Khanh không kháng cự thêm nữa mà cúi đầu theo Trầm Tâm ngồi vào
trong kiệu.

Sau đó Đóa Linh phu nhân cũng bước vào trong. Chiếc kiệu đỏ rực

được đám kiệu phủ trẻ tuổi khiêng lên chuẩn bị rời đi.

Đại Ngưu càng nhìn càng nóng mắt chỉ muốn đứng dậy lao ra.

Bách Hủy vội kéo Đại Ngưu lại, quở mắng một câu:9“Huynh định làm

gì vậy?”

Đại Ngưu nhỏ giọng trả lời: “Hay chúng ta đi cầu xin vị phu nhân kia

đưa cả hai cùng về sơn trang Đóa Linh có được hay không? Muội xem bọn
họ đưa Tuệ Khanh đi rồi...” Trông thấy Vinh Tuệ Khanh sau này có thể sẽ
giống vị cô nương áo vàng kia, vừa có dung mạo xinh đẹp lại vừa có ý vị
không thể tả được bằng lời khiến Đại Ngưu nóng lòng không yên.

Bách Hủy cứng người, đảo mắt một vòng liền nhớ ra một chuyện, đại

tiểu thư của sơn trang Đóa Linh kiếp trước là bạn đời song tu đầu tiên của
Đại Ngưu. Nếu để Đại Ngưu đến sơn trang Đóa Linh thì về sau mình làm
sao sống yên ổn được.

“Đại Ngưu, sơn trang Đóa Linh không phải là hạng tốt đẹp gì. Chúng

ta đừng theo bọn họ về làm gì! Chờ khi họ đi rồi, ta dẫn huynh tới một nơi.
Về sau chúng ta ở đấy cùng nhau tu luyện thật tốt, không được sao?” Bách
Hủy mềm giọng van nài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.