BỔ THIÊN KÝ - Trang 102

Trầm Tâm hiểu ý gật đầu, lại dẫn người thuận theo đỉnh núi mới nhô

lên biến nơi đây thành hai ngọn núi ra sau núi Lạc Thần, thi triển bí pháp
cẩn thận tìm kiếm.

Bách Hủy và Đại Ngưu bây giờ núp trong đám cỏ trên cao phía sau

núi, chứng kiến tất cả mọi chuyện đã xảy ra.

“Bọn họ là người của sơn trang Đóa Linh.” Bách Hủy nhỏ giọng thủ

thỉ bên tai Đại Ngưu. Đại Ngưu trợn tròn mắt: “Bọn họ chính là người của
sơn trang Đóa Linh sao? Ta biết, họ đều là thần tiên!” Bách Hủy vội che
miệng, thiếu chút nữa đã bật cười thành tiếng. Thần tiên cái gì, chẳng qua
chỉ là người tu chân thôi!

Khi Trầm Tâm vận bí pháp quét qua bụi cỏ nơi Đại Ngưu và Bách

Hủy đang ẩn nấp, Bách Hủy nhanh tay lôi một lá bùa ẩn thân ra che kín cơ
thể của hai người.

Tu vi của Trầm Tâm cũng không cao hơn Bách Hủy là mấy, vì thế

không thể lần ra tung tích của bọn họ.

Bách Hủy và Đại Ngưu dõi mắt nhìn theo đoàn người kia đi lướt qua

họ xong, lại chuyển ánh nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp mặc cung
trang kia.

“Phu nhân! Chúng nô tài đã tìm kiếm khắp nơi, phía sau núi quả thật

không có người nào còn sống!” Trong lời Trầm Tâm có ám chỉ điều gì đó.
Cô ta biết rõ rằng người ở Dốc Lạc Thần vốn không có linh căn, chính vì
vậy cũng không có người tu chân nào cả. Bản thân thị nữ như cô ta đã là
Luyện Khí tầng một, dư sức lục soát quanh núi. Đóa Linh phu nhân gật
đầu, rồi kéo tay Vinh Tuệ Khanh, vẻ mặt hiền hậu mở lời: “Vinh cô nương,
cha mẹ và người nhà cháu đã không còn. Chi bằng cháu về sơn trang Đóa
Linh cùng với ta, ta sẽ nhận cháu làm đồ đệ, truyền tu vi cho cháu, có được
không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.