BỔ THIÊN KÝ - Trang 101

Ngay lập tức Vinh Tuệ Khanh đã thấy cô gái váy vàng xinh đẹp kia cất

giọng trong trẻo đáp một tiếng, sau đó mang theo hai cậu thiếu niên đi
thẳng về phía thôn Dốc Lạc Thần.

Đóa Linh phu nhân dịu dàng hỏi han Vinh Tuệ Khanh: “Đã muộn vậy

rồi, một mình cháu ở đây làm gì?”

Vinh Tuệ Khanh lắc đầu, khàn giọng đáp: “Cháu không biết. Cháu tỉnh

lại đã thấy mình ở đây rồi!” Nói xong liền bật khóc: “Cháu muốn về nhà
tìm mẹ...”

Đóa Linh phu nhân mỉm cười dỗ dành: “Cháu nhỏ đừng khóc, kể cho

ta xem đêm nay xảy ra chuyện gì vậy...”

Vinh Tuệ Khanh chỉ khóc, một chữ cũng không thốt ra được. Đóa

Linh phu nhân đang định hỏi tiếp thì Trầm Tâm đã đem theo người hồng
hộc chạy về. Nét mặt cô ta không giấu nổi vẻ khiếp đảm: “Phu nhân! Phu
nhân! Dốc Lạc Thần... Người dân trong thôn Dốc Lạc Thần đều đã bị giết!
Thôn cũng bị thiêu trụi không còn lại gì!”

Sắc mặt Đóa Linh phu nhân trầm xuống. Chẳng lẽ bọn họ đến chậm

rồi sao? Bà ta đảo mắt nhìn khắp người Vinh Tuệ Khanh. Người khác đều
đã chết, chỉ mình cô còn sống. Chuyện này quả thật rất kỳ lạ!

Lại nghĩ tới vừa rồi Vấn Tiên Thạch gặp Vinh Tuệ Khanh liền mất tác

dụng, Đóa Linh phu nhân dường như đã hiểu ra. Đại cơ duyên bọn họ tìm
kiếm, chỉ sợ đã rơi trên người cô bé này rồi.

“Trầm Tâm, người dẫn người ra sau núi tìm xem có người nào còn

sống hay không. Nếu có thì cứu họ về đây. Cứu một mạng người còn hơn
xây bảy tầng tháp, đối với người tu hành như chúng ta cũng giúp được ít
nhiều.” Vẻ mặt Đóa Linh phu nhân hiện ra nét hiền từ ôn hòa, bà ta nhẹ
nhàng dặn dò.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.