BỔ THIÊN KÝ - Trang 1114

Tu sĩ râu dê cố gắng nén cơn giận lại, lôi ba đồng xu rỉ xanh ra rồi

nghiêm túc tung một quẻ.

Trên Khảm dưới Cấn, là quẻ thứ ba mươi chín, quẻ Kiển. Non sông

trắc trở, hiểm trở phía trước, quẻ Hung.

Tu sĩ râu dê tức giận tới mức ném ba đồng xu đi, rồi nện mấy cước

xuống đất để trút giận.

Một đệ tử Vạn Càn Quán bên cạnh thấy vậy9bèn cười nói: “Sư phụ

chớ tức giận. Theo đệ tử thấy quẻ này không phải là xấu. Người xem, có
non có nước, không phải ám chỉ cô gái kia đang lánh ở vùng có núi có sông
hay sao? Bên cạnh thôn Bì Thị này chính là núi Quán Đào. Chúng ta có thể
lên núi để lục soát, chắc chắn sẽ tìm ra!”

Sắc mặt lão tu sĩ râu dê hòa hoãn trở lại, mỉm cười khen đệ tử: “Trẻ

nhỏ dễ dạy! Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy! Đi, chúng ta lên núi!” Một bên vừa âm
thầm hạ quyết tâm, dù đệ tử có thông minh đến đâu cũng không thể để cho
hắn có cơ hội giỏi hơn thầy, một bên vừa nghĩ vừa dẫn theo đám đệ tử Vạn
Càn Quán lên núi.

Người dân thôn Bì Thị chỉ biết liếc mắt nhìn nhau, không hiểu đám

tiên sư kia đang làm trò gì.

“La cô nương đi đâu rồi? Đến lúc La đại thúc trở về mà không thấy La

cô nương thì chúng ta biết phải ăn nói thế nào?” Đại thẩm hàng xóm nhà
Vinh Tuệ Khanh là một người phúc hậu, bình thường cũng quan tâm chăm
sóc cô rất chu đáo.

Người bên cạnh bèn an ủi bà: “Sống chết có số, phú quý nhờ trời.

Điều chúng ta có thể làm đều đã làm cả rồi. Tiên sư đã đến cướp người, dù
có La đại ca ở đây cũng không dám hai lời. Bà chớ có nghĩ chuyện này là
tại mình. Hơn nữa La cô nương đã trưởng thành rồi, nàng ta có tay có chân,
muốn đi đâu thì sao chúng ta quản được?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.