BỔ THIÊN KÝ - Trang 1140

Người áo đen chế nhạo một tiếng, nhìn biểu tình tiu nghỉu của La

Thần, không ngừng suy nghĩ, nói: “Lúc không có được trong tay, thì nóng
ruột nóng gan. Ta làm như vậy, thật ra cũng là thành toàn cho ngươi. Trước
mắt ta lấy đi thiện lương của ngươi, cũng chính là lấy đi tất cả sự tự khống
chế và nhẫn nại của ngươi. Ngươi không cần kìm nén bản thân nữa, muốn
làm gì thì làm nấy.” Âm thanh dẫn dắt từng bước hệt như ma quỷ, gợi lên
tất cả sự đẹp đẽ mỹ lệ tận sâu trong lòng.

“… Không cần biết cô ta có bằng lòng hay không, cô ta là người của

ngươi, là người được ngươi bỏ một cái giá ra đổi lại. Từ đầu đến chân cô ta,
mỗi một tấc da thịt đều thuộc về ngươi. Nếu cô ta phản kháng, chống cự thì
lại càng thêm thú vị. Ngươi nói xem có đúng không?” Giọng nói ma quỷ
càng phát ra khàn khàn động lòng người.

Vinh Tuệ Khanh ở trong vòng tay của La Thần, như thể một bông hoa

súng sắp nở rộ, đang chờ y ngắt xuống.

Phần ngực đột nhiên truyền đến một trận đau đớn.

“Nói hàm hồ!” La Thần bỗng nhiên tỉnh lại khỏi ma âm: “Dù ta không

còn thiện lương nữa, mà chỉ còn ác độc, thì ta cũng không thể biến thành
phẩm chất suy đồi, không biết nhục nhã như vậy!”

Người áo đen cười lớn: “… Hiểu ra mất rồi. Không vui, không vui

một chút nào cả.” Người đó chậm rãi lùi lại phía sau một bước.

La Thần hít sâu một hơi, một lúc lâu sau mới hờ hững hỏi: “Vậy ngươi

làm như thế là vì sao? Ngươi muốn tim và thiện lương của ta, rốt cuộc là có
ý đồ gì?”

Người áo đen kéo chiếc mũ dài vòng trên đầu xuống thấp, nhỏ giọng

nói: “Không liên quan đến ngươi.” Ngưng một lúc, người đó lại nói: “Bất
cứ việc gì đều có nhân quả, vạn vật đều có giá của nó. Con người đều có
lòng tham, được thứ tốt rồi còn muốn thứ tốt hơn nữa. Nhưng không thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.