BỔ THIÊN KÝ - Trang 1146

Dù thời gian mới trôi4qua hơn nửa năm, nhưng Vinh Tuệ Khanh vì

cảnh ngộ bên trong Lang Hoán Bảo Kính, nên cô đã là một thiếu nữ duyên
dáng yêu kiều rồi, không còn dáng vẻ của một cô bé nữa.

Cô luôn cùng y đi khắp nơi, giống hệt như được y tận tay nuôi lớn vậy.

La Thần quay mặt đi: “Đi thôi.”

Cái hang đá này thật sự không phải là một nơi tốt đẹp gì.

Vinh Tuệ Khanh nhớ tới tình cảnh vừa rồi, sắc mặt biến đổi, hỏi:

“Thần thúc, ta nhớ là ta sắp chết rồi mà, sao lại sống lại vậy ạ?” Đột nhiên
cô thấy khẩn trương, liếc nhìn cái túi càn khôn của mình, rồi lục tìm người
tí hon Nhục Chi: “… Không phải thúc cho ta ăn Nhục Nhục9rồi đấy chứ?”

La Thần bực mình, thầm nói nếu Nhục Chi thực sự có thể cải tử hoàn

sinh, thì y đã không phải làm chuyện đổi chác với người áo đen đó rồi…

“Tìm thấy rồi! Thần thúc thật tốt, không cho ta ăn Nhục Nhục!” Vinh

Tuệ Khanh hoan hô. Khẳng Khẳng đến gần chào hỏi với người tí hon Nhục
Chi.

Nhục Nhục cười vẫy vẫy tay với Khẳng Khẳng, rồi lại quay về không

gian của mình trong túi càn khôn tiếp tục bận rộn.

Lang yêu vất vả dọn dẹp xong hang đá, thì nhìn thấy La Thần đã mang

theo cô gái đó, còn có một Xích Báo và một con sóc rời khỏi hang đá rồi.
Nó không nhịn được chống nạnh lớn giọng mắng, “Ăn no rửng mỡ! Toàn là
cặn bã! Dám trêu chọc ông nội Lang Thất ngươi…”

La Thần loáng thoáng nghe thấy âm thanh mắng nhiếc của lang yêu, y

không quay đầu lại, chỉ khua cánh tay vút lên một cái.

“Bụp” một tiếng, một cái bạt tai lớn giáng lên mặt con lang yêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.