Lang yêu lập tức kính cẩn phục tùng, ngoan ngoãn đi theo, cười nịnh
nọt sau lưng La Thần nói: “… Lão đại có mệt không ạ? Có cần tiểu nhân
cõng lão đại một đoạn không ạ?” Nó liền làm động tác muốn biến về
nguyên hình.
Xích Báo kinh ngạc nhìn con lang yêu một cái, cậu ta không hiểu nổi
sao lại có một con yêu thú khúm núm nịnh bợ đến vậy, lại là một con yêu
thú xưa nay kiêu ngạo nhất nữa…
Lang yêu đỏ mặt, trừng mắt nhìn Xích Báo nói: “Nhìn gì mà nhìn?”
Xích Báo gầm gừ lớn một tiếng, chấn động tới mức vang vọng núi
Quán Đào, từng tốp chim đêm quay về tổ lại bị kinh động cùng phành
phạch bay lên trong không gian đêm tối.
Lang yêu lập tức thu lại khí thế, cười nịnh thân thiết gọi Xích Báo một
tiếng “Nhị gia”.
Xích Báo liếc nó một cái: “Ngươi có chút khí phách đi được không?
Sao mà thấy ai cũng đều là ‘gia’ vậy?”
Gọi La Thần là “Lão đại”, Xích Báo phẫn nộ, thì lập tức gọi Xích Báo
là “Nhị gia”. Thật là làm mất mặt yêu thú, đặc biệt là thanh danh nổi tiếng
gian xảo hung ác của lang yêu.
Lang yêu nhất thời quên nịnh bợ, nó dừng bước, làm thành tạo hình
giống bình trà. Một tay nó chống nạnh, một tay chỉ vào Xích Báo tức giận
mắng: “Đứng nói chuyện không thấy đau lưng! Đều là cặn bã! Đám tùy
tùng như các ngươi sao có thể nhận thức được sự vất vả của người nghe
lệnh như chúng ta!”
Vinh Tuệ Khanh đi bên cạnh La Thần, cô hơi đi nhanh một chút là thở
hổn hển.