BỔ THIÊN KÝ - Trang 1197

Có trời mới biết nó phải quyết tâm thế nào mới chống cự nổi với mùi

thịt người thơm lừng kia!

Nhưng trước kia nó nào có ăn thịt người! Ngửi mùi máu người sẽ nôn

đó! Nó theo con đường tu hành bởi vì không hợp với những con sói khác
trong cùng bộ lộc!

Ông trời của tôi ơi, rốt cuộc chuyện này là sao?

Lang Thất mặt mày xám ngoét chạy về nơi La Thần và Vinh Tuệ

Khanh đang đứng.

“Phía trước xảy ra chuyện gì?” Vinh Tuệ Khanh bước lên phía trước,

nhìn sang bên kia. “Hình như ta thấy có nha sai đến đó!”

Lang Thất chạy vào con hẻm nhỏ bên cạnh, thừa dịp không ai chú ý

bèn biến thành hình người, cúi đầu bước tới trước mặt bọn họ rồi lầm bầm
trả lời: “Có nhà bị giết sạch. Nhìn sơ qua thì chắc do yêu thú làm.” Nói
xong càng cúi đầu thấp hơn như thể nó là hung thủ vậy.

Vinh Tuệ Khanh thầm cảm thấy kỳ lạ, thế nhưng đây không phải là

nơi tiện để tra hỏi nên quay sang nói với La Thần: “Thần thúc, đêm nay có
nên ở lại nơi này không?”

Gương mặt treo ý cười của La Thần lúc này hệt như chiếc mặt nạ, y

lạnh nhạt nói: “Tất nhiên là ở rồi. Không ở chẳng phải có lỗi với những kẻ
dày công tạo ra sao?” Trong đáy mắt lóe lên tia sáng đỏ, thoáng nhìn về nơi
xa.

Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc phát hiện ra, La Thần không còn giữ

gương mặt chất phác hiền lành khi ở trên núi nữa mà đổi thành gương mặt
tuấn tú trước kia.

“Thần thúc, thúc…” Vinh Tuệ Khanh chỉ vào mặt mũi y.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.