BỔ THIÊN KÝ - Trang 1219

người ngồi dưới góc tường, ôm chặt lấy thân mình.

Vinh Tuệ Khanh thở dài một hơi. Người tốt không được báo đáp, khó

trách mấy người ở kiếp trước kiêng kỵ nhất là giúp đỡ mấy người già bị
ngã trên đường…

Cô nhớ có một truyện cổ tích, hoàng tử được nàng tiên cá cứu sống,

nhưng người mà chàng nhìn thấy khi mở mắt lại là công chúa của một
vương quốc khác. Chàng liền coi vị công chúa đó là ân nhân cứu mạng của
mình, rồi “Lấy thân báo đáp”. Nàng tiên cá đáng thương chỉ đành hóa thành
bọt biển, biến mất trên biển cả bao la.

Cô gái này rõ ràng là do cô cứu, nhưng nhìn thấy lại coi như không

thấy, rồi nói là người khác cứu mình.

Đúng là cùng là người mà sao lại khác biệt quá, mình còn không bằng

cả nàng tiên cá đó nữa…

Lang Thất vô cùng tiếc nuối, nó tận tình hết nước hết cái khuyên nhủ

cô gái đó: “Cô nương, nàng đây là tự làm khổ sao? Chúng ta không thể
xem mặt mà bắt hình dong được, đúng không nào? Sao nàng lại kháng cự
chuyện này với ân nhân cứu mạng của nàng là ta? Thật sự làm tổn thương
vô số trái tim của anh hùng, làm nguội lạnh ý tốt của người trong toàn thiên
hạ…” Nó lải nhà lải nhải nói không ngừng.

Vinh Tuệ Khanh cười kinh ngạc, cô nhớ lại ngày trước từng nghe bạn

học của mình thảo luận. Họ nói mấy cô gái lấy thân báo đáp ở thời cổ đại
đó, đều là thấy ân nhân cứu mạng họ có địa vị cao, hoặc là tao nhã hiên
ngang, nên mới dám khóc lóc đòi lấy thân báo đáp. Đổi lại nếu là một
người bình thường không có tướng mạo đẹp, thì nói một tiếng “Cảm ơn
nhiều” đã là được lắm rồi. Nói không chừng lại nói thêm mấy câu, nói là
mình quấy rối cô ta, rồi cô ta muốn chặt tay mình để trả lại sự thanh bạch ý
chứ…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.