BỔ THIÊN KÝ - Trang 1260

“Thế còn cô ta thì sao? Cô ta là phàm nhân, lẽ nào để cô ta bay cùng?”

Xích Báo9chỉ Ngũ cô nương mình đưa theo bên tay.

Vinh Tuệ Khanh vẫn một mạch bơi về phía trước, cơ thể nhỏ gầy

mảnh khảnh, rẽ nước như đuôi cá chuồn, vô cùng lưu loát: “Đưa nàng ta
đến bờ đối diện, đợi nàng ta tỉnh lại chúng ta sẽ đi.”

Xích Báo nghe đến không cần phải đưa cô gái này theo cùng, nó vô

cùng vui vẻ, vội vàng tăng nhanh tốc độ, không bao lâu đã đến được bờ bên
kia.

Vinh Tuệ Khanh lên bờ trước, xem xét xung quanh, thấy trên bờ

không có người mới huýt sáo một tiếng.

Xích Báo cắp theo cô gái kia lên bờ, đặt nàng ta trên bãi cát ven bờ.

Vinh Tuệ Khanh đi sang kiểm tra hơi thở và con ngươi của nàng ta,

xác định nàng ta vẫn còn thở mới trở người nàng ta lại, đặt đầu của nàng ta
gối lên chân mình, vỗ vỗ sau lưng giúp nàng ta ọc nước ra.

Đồng thời, Vinh Tuệ Khanh cũng thi triển một phép thuật nho nhỏ

giúp hong khô quần áo trên người cô gái kia.

Cô gái kia ho lên vài tiếng, lập tức bắt đầu nôn nước ra từng ngụm.

Vinh Tuệ Khanh thở phào một hơi, dìu nàng ta ngồi dậy tựa vào một

tảng đá lớn cạnh bên, thấp giọng nói: “Cô không thể trở về nữa. Ở chỗ ta có
mười lượng vàng, cô hãy cầm lấy tìm một người chồng, tự lo sinh nhai.”
Vinh Tuệ Khanh đã sống ở thành Vĩnh Chương một thời gian, biết rằng
hoàng kim ở nước Đại Sở vô cùng ít ỏi, giá trị giữa vàng và bạc chênh lệch
rất lớn, một lượng vàng trị giá một trăm lượng bạc, mười lượng vàng tương
đương với một nghìn lượng bạc. Mà ngay cả ở nơi phồn hoa như thành
Vĩnh Chương, mười lượng bạc đã có thể mua được một trạch viện cao cấp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.