BỔ THIÊN KÝ - Trang 1278

vào trong miếu cũng không có tác dụng, sau đó phải đưa con vào trong
miếu thì bệnh tình mới khá lên được. Ta thân là mẹ mà không làm tròn
trách nhiệm người mẹ.”

Nói xong vành mắt của bà cũng đỏ lên, lại cầm lấy tay Vinh Tuệ

Khanh không buông.

Vinh Tuệ Khanh càng thêm mù mờ, thử hỏi dò: “Mẹ, mẹ nói gì thế?

Con chưa bao giờ đi vào trong miếu cả, lẽ nào người đã quên Dốc Lạc
Thần rồi?”

Quản Phượng Nữ vừa nghe đến cái tên “Dốc Lạc Thần” này thì sắc

mặt chợt trắng bệch, cảm thấy đầu đau buốt. Bà che trán, rên rỉ nói:
“Những lời này ta chưa từng nghe bao giờ nhưng lại cảm thấy rất quen
thuộc, rốt cuộc là xảy ra9chuyện gì?”

Xem ra thuốc của Ngụy Nam Tâm chưa hẳn đã có tác dụng triệt để.

Quản Phượng Nữ thường xuyên cảm thấy hoảng hốt, còn bất giác cảm thấy
gần gũi với Vinh Tuệ Khanh, điều này cũng cho thấy khống chế về tinh
thần của ông ta cũng không coi là thành công.

Vinh Tuệ Khanh nhìn kĩ khuôn mặt Quản Phượng Nữ, mặc dù mới

qua một năm, thế nhưng dưới mắt Quản Phượng Nữ có quầng thâm, nét
mặt uể oải, tất cả đều chứng tỏ bà ấy sống không vui sướng hạnh phúc gì.

Có lẽ để cho bà ấy tỉnh táo lại mới là điều tốt thật sự với bà ấy.

Vinh Tuệ Khanh lấy hết can đảm mà lấy ra Thanh Tâm Hoàn do mình

luyện chế, đặt vào lòng bàn tay và đưa đến trước mặt Quản Phượng Nữ,
cầu xin bà: “Mẹ, trước đó mẹ bị hại, đã quên hết chuyện lúc trước, con gái
không trách mẹ. Đây là Thanh Tâm Hoàn, uống vào là có thể chữa khỏi
chứng mất trí nhớ của mẹ, mẹ có thể nhớ lại tất cả mọi chuyện.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.